Lúc này Khấu Văn Lam mới chắp tay nói:
- Tam ca, ngũ tỷ.
Hắn quay đầu lại giới thiệu với Bích Nguyệt phu nhân:
- Phu nhân, đây là tam ca Khấu Văn Hoàng và ngũ tỷ Khấu Văn Thanh của ta.
Sau đó hắn lại đem Bích Nguyệt phu nhân giới thiệu cho đường huynh và đường tỷ hắn. Hai huynh muội tự nhiên cũng khách khí nói Bích Nguyệt phu nhân chiếu cố đường đệ mình nhiều hơn, các loại. Đôi bên hàn huyên, khách sáo nói vài câu.
Khấu Văn Hoàng và Khấu Văn Thanh đi rồi, Bích Nguyệt phu nhân quay đầu lại hỏi:
- Bên Ngưu Hữu Đức có phải ngươi nên liên hệ một chút hay không? Nhìn xem tình huống như thế nào.
Hiên tại nàng mới nhớ ra mục đích lần này tới đây của mình.
Lúc này Khấu Văn Lam lấy ra tinh linh liên hệ với Miêu Nghị, thông báo:
- Ta và Bích Nguyệt phu nhân đã tới địa phương chung kết khảo hạch chờ ngươi. Tình huống bên các ngươi thế nào rồi?
Mà bên kia, Hạ Hầu Long Thành vừa mới rời đi lại truyền âm nói với Hạ Hầu Hổ Thành:
- Con mẹ nó, lão nhị, chuyện của ta đệ cũng nghe nói, tên ẻo lả kia có thể chạy tới đây, tám phần là thủ hạ hắn chưa có chết. Lão nhị, đệ chú ý một chút, nếu như thuận tiện, đệ cho thủ hạ ra tay, giúp ta giết chết gia hỏa gọi là Từ Đường Nhiên kia. Tên cẩu tặc này dám đánh ta, cơn tức này ta nuốt không trôi.
Hạ Hầu Hổ Thành hơi trầm ngâm.
Hạ Hầu Long Thành nhìn phản ứng của hắn, lúc này mới yếu ớt thử hỏi:
- Có phải không tiện hay không? Nếu như chậm trễ chuyện của đệ, vậy thì thôi đi. Chuyện của ta không có sao, chuyện của đệ quan trọng hơn. Về sau ta sẽ tìm tên tôn tử kia tính sổ.
Ngay cả lời nói hắn cũng có chút chột dạ, từ nhỏ hắn đã hiểu rõ một đạo lý, chuyện đệ đệ mình nói mới là đại sự, cho dù hắn có đại sự cũng phải nhường đường cho đệ đệ. Tương lai hắn phải dựa vào đệ đệ mình, đây là lời nói phụ mẫu khắc sâu trong tâm khảm hắn từ nhỏ.
- Không có việc gì, thuận tay mà thôi. Huynh không nói người dưới trướng đệ cũng động thủ. Đừng nói chỉ một Từ Đường Nhiên, người dưới trướng Khấu Văn Lam đệ sẽ bảo người giải quyết hết.
Hạ Hầu Hổ Thành lấy ra tinh linh.
Hạ Hầu Long Thành lại thử hỏi một câu:
- Toàn bộ đều tiêu diệt sao? Liệu có thể tha cho Ngưu Hữu Đức kia một lần hay không?
Hạ Hầu Hổ Thành nghe vậy kỳ quái hỏi:
- Ngưu Hữu Đức? Đại ca, tên này đệ cũng từng được nghe nói, không phải đại ca huyên náo với tiểu tử này không được thoải mái hay sao?
Hạ Hầu Long Thành cảm thán nói:
- Nói như thế nào nhỉ? Kỳ thực ta cũng không thể trách hắn toàn bộ. Hắn và bên Quần anh hội kết xuống cừu oán. Ta thích Hoàng Phủ Quân Nhu đệ cũng biết. Cho nên ta nhất định sẽ đứng bên Hoàng Phủ Quân Nhu. Hắn cũng không có biện pháp mới đi tìm Khấu Văn Lam nương tựa. Về sau kỳ thực hắn cũng âm thầm vượt quyền Khấu Văn Lam bắt tay với ta.
- Đại ca, không phải đệ dạy huynh, đệ đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi. Quần anh hội tốt nhất huynh đừng có trêu vào. Huynh và Hoàng Phủ Quân Nhu kia không thích hợp. Nữ nhân trong thiên hạ còn rất nhiều, huynh muốn dạng người gì mà không có chứ? Vì Hoàng Phủ Quân Nhu mà không công tổn thất hai thành cổ phần Chính Khí tạp hóa phô. Còn hại bị người trong nhà thu thập một chầu có đáng giá sao? Nếu như nắm được bốn thành tới tay, phụ mẫu còn có thể vì huynh tranh thủ giữ lại một thành. Dù sao cũng là huynh lấy được, đồ nhiều như vậy giữ lại cho huynh một thành cũng là lẽ đương nhiên. Kết quả thì sao? Rõ ràng huynh lập một công lao lớn cho gia tộc lại thành trước hỉ sau xấu. Cuối cùng lại thành huynh làm sai, huynh có cảm thấy đáng tiếc hay không? Có đôi khi đệ thực sự hận không thể làm thịt Hoàng Phủ Quân Nhu kia.
Hạ Hầu Hổ Thành giống như tiếc không rèn sắt thành thép vậy.
Hạ Hầu Long Thành ngượng ngùng, hắn nói:
- Ta cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi. Đệ thấy thế nào phù hợp thì cứ làm thế đó. Đừng làm chậm trễ chuyện của đệ là được.
- Đệ...
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Hạ Hầu Hổ Thành muốn nói tiếp lại nghẹn họng không nói nên lời. Thứ gọi là tình cảm này có đôi khi luôn làm người ta khó xử, kể cả tình thủ túc, máu mủ cũng vậy.
Lưỡng Cực tinh, liên hệ với Khấu Văn Lam xong, thu hồi tinh linh trên tay. Miêu Nghị thở dài một hơi, duỗi chân tay một chút rồi đi ngoài động phủ. Hắn thi pháp, thanh âm quanh quẩn chung quanh:
- Thời gian đã tới, lên đường.
Rất nhanh Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên, phu thê Ban Nguyệt Công cùng Hoàng Khiếu Thiên đều đi ra.
Miêu Nghị nhìn về hai người trước, cười nói:
- Đại thống lĩnh đã tới cửa vào tinh môn Dần Đinh vực chờ. Bích Nguyệt phu nhân cũng đích thân tới. Tính toán thời gian hiện tại xuất phát là vừa vặn nhất. Chờ chúng ta chạy tới, có lẽ cũng đã gần hết khảo hạch. Nếu như nhanh, trên đường lại kéo dài thời gian. Nói tóm lại phải làm sao tới lúc đáo hạn khảo hạch.
Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên đều căng thẳng trong lòng. Kỳ thực càng tới cuối cùng, hai người càng khẩn trương, thời gian một năm cuối cùng này có chút dày vò.
Miêu Nghị lại nhìn ba người phía sau nói:
- Ba vị, chúng ta sắp động thủ, một trăm năm gặp mặt, tình nghĩa vô giá. Chúng ta cáo từ vậy. Đợi tới khi thông đạo ra vào Vô Sinh chi địa bị bỏ niêm phong, chỉ cần ba người chúng ta còn sống. Ba vị không ngại đi tới Thiên Nguyên tinh ngồi một chút. Chắc chắn chúng ta sẽ dùng rượu, thức ăn ngon chiêu đãi ba vị.
Ban Nguyệt Công thở dài:
- Nói tới cũng thật có lỗi, phu phụ ta cũng không có giúp được gì cho các ngươi.
Miêu Nghị đưa tay ngăn đối phương nói tiếp:
- Lời này sai rồi, nếu như không có ngươi xuất thủ tương trợ, nhất định sẽ để cho Hồng Thiên Thiên giảo hoạt dùng mật đạo chạy thoát. Lại nói, thế sự vô thường, chuyện sau đó phát triển thế nào ai cũng không biết được. Ngay từ đầu ngươi gia nhập với chúng ta, nguyện ý giúp chúng ta một chút cũng là trợ giúp lớn nhất rồi. Còn có một trăm năm này đi theo chúng ta, sao có thể nói là không có giúp đỡ gì chứ?
Phu phụ hai người nhìn nhau, đều lấy ra bộ chiến giáp Miêu Nghị tặng, hai tay dâng lên trả lại. Ban Nguyệt Công nói:
- Vậy quy nguyên chủ.
- Bộ chiến giáp này sau khi khảo hạch kết thúc ngươi giữ lại cũng không thích hợp.
Miêu Nghị thu hồi kim giáp trong tay Thanh mi, bất quá đối với bộ hồng tinh chiến giáp trong tay Ban Nguyệt Công lại thuận tay đẩy lại:
- Bộ này ngươi giữ lại đi.
Ban Nguyệt Công nói:
- Ta nghe Từ thống lĩnh nói bộ chiến giáp này là Khấu Đại thống lĩnh đưa cho các ngươi dùng khi tham dự khảo hạch. Sau này nói không chừng sẽ còn thu hồi.
Miêu Nghị nói:
- Nếu như ta chết trận hắn cũng không thu về được. Nếu như ta còn sống trở về hắn cũng không tới mức so đo một chuyện nhỏ như vậy. Giữ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...