Mẹ kiếp! Nội tâm Miêu Nghị âm thầm chửi mẹ nó, người còn chưa tới nhưng tin tức đã tối tinh rối mù, đây không phải lừa người sao?
Hắn biết việc này không có biện pháp, nhiều gia tộc như vậy, nhiều người tham dự vào, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cho nên mới có tin tức truyền ra.
Miêu Nghị đứng lên, nói:
- Ngươi chỉ biết có một ngàn thống lĩnh đến, lại không đây chỉ là mở màn, ta vừa mới nói, Thiên đình sẽ giải quyết án tồn đọng nhiều năm, nếu không người tới đây bắt đào phạm không phải ta đâu, ngươi có thể tránh được một ngàn thống lĩnh, thế nhưng mà đợi đến lúc người ta hạ sát thủ, các ngươi chạy tới nơi nào?
Ban Nguyệt Công cười nói:
- Cẩu quan, đừng tưởng rằng Thiên đình phong bế tất cả thông đạo thì không ai làm được gì, vũ trụ lớn như vậy, giết cẩu quan ngươi, ta cũng không tin trốn vào trong tinh không mênh mông có người nào làm gì được ta.
Hắn lại nói:
- Phu nhân, nếu Thiên đình đã tìm tới cửa, chúng ta không thể ở lại nơi này, giết hắn, chúng ta lập tức rời đi, vũ trụ mênh mông, ta không tin không tìm được nơi dừng chân.
Miêu Nghị:
- Vũ trụ là mênh mông, vạn nhất tìm không nơi đặt chân thì thảm, chết trong lúc phiêu bạt trong tinh không cũng bình thường. Kỳ tật tìm nơi đặt chân cũng phiền toái, ngươi có thể tìm được, sớm muộn gì Thiên đình cũng sẽ tìm được, lần này ngươi lọt lưới, ngươi sẽ biến thành trọng phạm của Thiên đình, Thiên đình sẽ truy nã ngươi vĩnh viễn, thẳng đến khi chém giết ngươi mới xong.
Hắn lại nói với Thanh Mi:
- Tô Lục Nhi, ngươi nghe xong tư vị thế nào? Ngươi cũng nói, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, trốn trốn tránh tránh chờ đợi trong lo lắng không dễ chịu nha? Chẳng lẽ ngươi lại muốn nếm tư vị mất phu quân? Hơn nữa ta cam đoan phu thê các ngươi chưa trốn thoát Cầu Sinh Tinh, cam đoan hai người chết rất thảm!
Câu nói sau cùng cực kỳ khẳng định.
Thanh Mi nghe xong run run, sắc mặt tái nhợt.
- Oa! Cẩu quan, đừng vội nói hưu nói vượn!
Ban Nguyệt Công rào thét quái dị, hắn nhìn ra Miêu Nghị đang đầu độc phu nhân, dùng sức đẩy Thanh Mi, muốn làm thịt Miêu Nghị.
- Không muốn!
Thanh Mi cũng hét lên, nàng quỳ xuống đất ôm chân Ban Nguyệt Công, bi thảm nói với Miêu Nghị:
- Ngươi đi, ngươi đi mau đi, việc này không quan hệ tới hắn.
Mắt thấy Ban Nguyệt Công cuồng bạo, nội tâm Miêu Nghị đề phòng cao độ, mặt ngoài hắn vẫn khí định thần nhàn, nói:
- Ta đi, chuyện này không chấm dứt, ta không bắt ngươi, sẽ có người khác tới bắt ngươi, bên ngoài còn có người chờ, đến lúc đó phu quân ngươi có ý nguyện phản kháng cũng phải chết.
Ban Nguyệt Công lườm Miêu Nghị, hắn nổi giận gào thét.
- Cẩu quan!
Hắn nhắc chân lên, bằng tu vi bản thân hắn có thể bức Thanh Mi tránh ra.
Ai ngờ Thanh Mi lại rút thanh đao giấu trong cổ chân hắn, nàng chống con dao vào ngực mình, nói:
- Ban Nguyệt Công, có phải ngươi muốn bức ta chết đúng không?
- Thanh Mi!
Ban Nguyệt Công kinh ngạc, đang muốn quay người vịn nàng, Thanh Mi lại lui ra phía sau, tránh ánh mắt của hắn, hai mắt đẫm lệ ông lung, nàng nói thê lương:
- Phu quân, đời này có thể được ngươi xem trọng là phúc khí của ta, ngươi tốt với ta, ta trọn đời khó quên, nếu không gặp gỡ ngươi, Thanh Mi đã sớm chết rồi. Hắn nói đúng, cho dù chúng ta bỏ chạy nhất thời cũng khó tránh cả đời, cũng sẽ như ngày hôm nay, sớm muộn sẽ có người tìm tới, ta không thể liên lụy ngươi, ngươi để ngươi nên rời đi.
Chợt lại khóc lóc nói với Miêu Nghị
- Ta đi với ngươi, việc này không liên quan gì với hắn.
Ban Nguyệt Công cảm xúc kích động nói:
- Thanh Mi, ngươi có ngốc không? Tùy tiện một người chạy tới, gặp mặt một lát mà thôi, chúng ta không biết gì về hắn, tùy tiện hai câu nói đã làm ta và ngươi sinh ly tử biệt, ngươi có hồ đồ hay không? Tên cẩu quan này dùng lời lẽ oán độc kích thích nàng, không nên mắc lừa.
Hắn quay đầu nhìn sang Miêu Nghị, đã thấy Miêu Nghị đang ngồi trên ghế. Bộ dáng khí định thần nhàn như không có gì, làm như không quan tâm tới sinh ly tử biệt tại đây, hai mắt Ban Nguyệt Công như sắp nứt ra,
- Cẩu quan...
- Đứng lại!
Thanh Mi bị ngăn cản, dao gâm trê người đâm vào tay hắn, nàng cảnh cáo nói:
- Ngươi dám động đến nàng, ta lập tức chết ở trước mặt ngươi, không nên để người vô tội bị cuốn vào việc này.
- Thanh Mi, ngươi...
Ban Nguyệt Công run rẩy chỉ vào nàng, nó:
- Hồ đồ! Ngươi nên bỏ dao xuống, ta không động là được mà.
Phu thê nhiều năm, Thanh Mi sao không hiểu hắn, một khi chính mình để đao xuống. Hắn sẽ khống chế mình sau đó ra tay với người trước mặt, lắc đầu nói:
- Ngươi lui xuống trước đi, cứ giao ta cho hắn.
- Ngươi...
Ban Nguyệt Công tức giận không nhỏ.
- Ta nói phu thê các ngươi làm gì vậy, chưa nói được vài câu đã khóc sướt mướt, ta mang việc thiện tới đây, không phải đến xem người chết.
Miêu Nghị đặt chén trà xuống và đứng lên.
- Ban Nguyệt Công, ta nói mang phu nhân ngươi trở về để kết án không có nghĩa là chết. Cũng sẽ không làm phu nhân ngươi thế nào, mà là thật sự dẫn nàng trở về kết án và tặng thân tự do, từ nay về sau cũng không cần các ngươi sống dưới lòng đất không dám gặp người.
Ban Nguyệt Công nghe xong lời này hay Thanh Mi lệ nóng doanh tròng đều sững sốt, hai người đều nhìn hắn.
Miêu Nghị đi tới bên người Ban Nguyệt Công, cũng không sợ nguy hiểm cản tay Thanh Mi.
- Thanh Mi, có việc cứ nói, không đáng động dao đâu, thật muốn động thủ ta cũng không tới đây một mình, ngươi không quý mạng mình, ta lại yêu quý đấy, có chuyện gì cứ ngồi xuống nói, ta không muốn nhìn thấy máu, càng không thể làm việc cưỡng đoạt lão bà của người khác.
Với hắn mà nói, có vài lời phải nói để kích thích hai phu thê này, nếu không chỉ bằng vào tư liệu gà mờ của Hoa Hồ Điệp là không có biện pháp ra tay. Hôm nay thấy rõ thái độ của hai người, với hắn mà nói đã đủ, không cần lo lắng an nguy tính mạng.
- Nàng sẽ được tự do?
Ban Nguyệt Công ngạc nhiên, hắn hỏi tiếp:
- Chuyện này là thật?
Ngay cả Thanh Mi cũng không kịp phản ứng, nàng nghe một lát cũng hồ đồ.
Tóm lại Miêu Nghị làm tất cả như nước chảy mây trôi, thái độ vô cùng ung dung, hắn lại vươn tay lấy dao găm trong tay nàng xuống, lại thuận tay ném dao găm cho Ban Nguyệt Công.
Hắn dùng hành động thực tế giúp dỡ Ban Nguyệt Công, Miêu Nghị nói:
- Đương nhiên là thật, ta không rảnh rỗi chạy tới đây nói hươu nói vượn.
Ban Nguyệt Công hỏi:
- Làm sao đổi lấy tự do cho nàng?
Miêu Nghị nói:
- Rất đơn giản, chỉ cần rửa sạch tội danh trên người phu nhân, chứng minh tên đô thống kia không phải do phu nhân ngươi giết, nàng sẽ vô tội, tự nhiên cũng được tự do, từ nay về sau thiên hạ to lớn mặc các ngươi tung hoành, không cần phải trốn tránh dưới lòng đất không dám gặp người.
Ban Nguyệt Công nghe vậy tinh thần chấn động, hắn tối mặt, quát:
- Ngươi đang gạt ta! Ngươi chỉ muốn lừa gạt mang phu nhân của ta đi, ngươi chỉ là một tên thống lĩnh, tại sao có năng lực lật lại bản án một đô thống chết chứ?
Miêu Nghị ưỡn ngực, nói:
- Kẻ hèn tên là Ngưu Hữu Đức, là thống lĩnh khu đông Thiên phố Thiên Nguyên tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...