Phi Thiên

Nghe xong lão đầu nói thế, Mộ Dung Tinh Hoa cũng im lặng, chính mình xin hỏi đường thì đòi tiền, Miêu Nghị không nói hai lời mạnh bạo thì cầu xin.

- Biết phối hợp là tốt rồi!

Miêu Nghị hỏi:

- Hiệu cầm đồ Hồ Điệp đi thế nào?

Lão đầu quay đầu nhìn sang hướng đông, nói:

- Đi hơn ba trăm dặm, theo bờ sông đi thêm hai dặm sẽ nhìn thấy một nơi dưới mái hiên treo hình hồ điệp là nó.

Quay đầu lại giận dữ nói:

- Thiên quan, hiện tại có thể thả ta được rồi, tiểu lão nhân không dám trêu chọc thượng quan Thiên đình...

Hắn kêu đau đớn, hai mắt mở to, chậm rãi cúi đầu nhìn bụng mình rướm máu, Miêu Nghị đã không chút do dự đâm một thương vào bụng hắn, đồng thời còn đưa vô hình chi diễm vào người hắn.

- Ta không biết ngươi nói thật hay giả, chờ ta xác nhận ngươi nói là thật, lại thả ngươi cũng không muộn!

Miêu Nghị thuận thế thu lão đầu vào thú nang, quay đầu nói với Mộ Dung Tinh Hoa:

- Đi thôi!

- Ngươi...

Mộ Dung Tinh Hoa nhìn thú nang của hắn, nàng ngạc nhiên không nhỏ, cứ thế mang người đi? Đây quả thật là phiên bản Hạ Hầu Long Thành 2.0 nâng cấp.


Miêu Nghị cười nói:

- Chúng ta là quan viên Thiên đình, không phải một tiểu tán tu có thể khinh nhờn, còn dám yêu cầu tiền tài. Quả thực to gan lớn mật, phải trừng phạt hắn mới được.

Mộ Dung Tinh Hoa thở dài:

- Để lộ thân phận, vạn nhất đào phạm biết chạy mất thì sao?

- Dọa chạy tất cả mọi người không bắt được, cũng không phải chỉ có chúng ta không may, lại nói cũng đâu có ai nhìn thấy.

Miêu Nghị lơ đễnh vui cười a một tiếng, ra tay trước hắn tựu bốn phía quan sát xuống, thật là không có người mới động thủ.

Mấy người nhìn chung quanh, quả nhiên không có người.

Miêu Nghị thu hồi kim giáp.

- Đi hướng đông ba trăm dặm, theo dòng sông đi hai dặm.

Đám người Trịnh Như Long cũng nhìn nhau, bọn họ không thể nói lời nào, dù vậy hiệu suất làm thế rất cao.

Bọn họ không thể đi thong thả, trực tiếp bay lên tìm vị trí sau đó bay đi, tới khu vực lão đầu chỉ định và nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn vào lầu các ở trạng thái nửa phong bế, dưới mái hiên có con bướm sắc thái rực rỡ lay động trong gió, cửa ra vào có mấy xâu phong linh kêu leng keng, rất có phong tình.

- Xem ra lão bản nương là người phong nhã.

Dương Thái cười nói.

Đám người bọn họ tới cửa liền nhìn thấy ba chữ ‘ hiệu cầm đồ ’. Đi vào bên trong, trước mặt nhìn thấy quầy hàng, phía sau có một tiểu nhị đang ngồi.

Tiểu nhị thấy có khách, hắn đứng dậy cười nói:

- Mấy vị khách quan, muốn cầm đồ gì?

Mộ Dung Tinh Hoa nói:

- Chúng ta muốn gặp bà chủ.

Tiểu nhị giật mình, hắn nhìn sang đám người và cười nói:

- Bà chủ không có ở đây, mấy vị có chuyện gì không ngại cho tại hạ biết, tại hạ sẽ báo lại.

Đây rõ ràng là lý do, mấy người nhướng mày, cũng không tin lão bản nương không được Khấu gia thông tri.

Lúc này Từ Đường Nhiên mang chiếc nhẫn khắc hình hồ điệp ra ngoài, hắn đeo lên tay cố ý cho tiểu nhị xem.

Ánh mắt tiểu nhị nhìn sang, cũng không nói nhiều, quay đầu lại kéo dây thừng, lập tức có tiếng chuông vang lên, hắn quay đầu lại và nói:

- Mấy vị quẹo trái trên lầu, tầng cao nhất!

Thái độ biến hóa như thế, Miêu Nghị biết rõ tình huống, Mộ Dung Tinh Hoa ba người lại dùng ánh mắt thâm ý nhìn Từ Đường Nhiên, đều không nghĩ tới trên tay Từ Đường Nhiên có hậu chiêu này.


Nghe theo tiểu nhị chỉ điểm, mấy người đi vào từ cửa hông, lên thang lầu, trên đường đi không thấy ngọn đèn nào, chỉ thấy tấm gương phản xạ ánh sáng, hết lần này tới lần khác trên ánh sáng còn có hình ảnh con bướm ẩn hiện, mọi người có cảm giác yên tĩnh thần bí.

Mấy người đi lên lầu ba, nhìn thấy một phu nhân như đóa hoa, váy dài hoa hoa, ánh mắt ngận nước câu dẫn lòng người, dung mạo cực kỳ diễm lệ, nàng đang khoanh tay dựa vào cửa sổ, trên người có yêu khí tỏa ra, ánh mắt đang nhìn chiếc nhẫn trên tay Từ Đường Nhiên, nói:

- Ngồi đi!

Nàng lại đi vào gian phòng.

Không biết xảy ra chuyện gì, Miêu Nghị cười khổ, hắn từ trên người nữ nhân này nhìn thấy cái bóng Vân Tri Thu năm đó, nhưng mà Vân Tri Thu không đẹp bằng nàng.

Trong phòng trống rỗng, chỉ có một cái bàn và bốn băng ghế. Phu nhân mặc hoa phục rót trà cho mọi người, Từ Đường Nhiên hỏi:

- Ngươi chính là Hoa Hồ Điệp?

Phu nhân mỉm cười, nói:

- Chiếc nhẫn cho ta!

Từ Đường Nhiên tháo xuống cho nàng, phu nhân cầm chiếc nhẫn đưa tới trước một cột sáng, điều chỉnh góc độ của chiếc nhẫn, trong cột sáng có bóng mờ con bướm xuất hiện.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, Từ Đường Nhiên cũng không biết chiếc nhẫn kia còn có công hiệu như thế. Phu nhân thu hồi chiếc nhẫn sau đó cười nói:

- Đúng vậy, ta chính là bà chủ hiệu cầm đồ này, gọi là Hoa Hồ Điệp, các ngươi tới đây vì cái gì, ta đã biết, đây là thứ các ngươi muốn.

Nàng đặt đĩa ngọc lên bàn.

Mộ Dung Tinh Hoa cầm lên xem xét sau đó nói:

- Mới chín người?

Hoa Hồ Điệp ngồi bên cạnh nàng, thở dài:

- Thời gian quá vội vàng, khảo đề của các ngươi ra quá muộn, ta nhận được tin tức lại xử lý, trong thời gian ngắn tìm được chín người đã không dễ dàng, những người khác còn đang nghe ngóng đấy, thời gian một trăm năm, không vội trong nhất thời. Lại nói một ngàn người bắt một trăm người, nếu các ngươi có thể bắt chín người này về, bài danh sẽ gần phía trước, còn lại cứ từ từ.


Nói như vậy mấy người suy nghĩ cũng phải, có được tin tức chín đào phạm, chắc chắn bài danh không tệ, có thể báo cáo kết quả.

Mấy người thay phiên xem xét đĩa ngọc, phát hiện Cầu Sinh Tinh chỉ có hai người trên danh sách, những người khác đều phân tán tại các nơi trong tinh vực.

Sau khi phục chế nội dung đĩa ngọc, đĩa ngọc nằm trong tay Mộ Dung Tinh Hoa.

- Tình huống là như vậy, ta không lưu khách, nếu các vị không có việc gì khác, ta không tiễn.

Một chi cùi chỏ đỡ tại trên mặt bàn cầm chén trà chậm phẩm Hoa Hồ Điệp nhàn nhạt một câu, ngữ điệu lười biếng, cho người một loại xa cách cảm giác.

Chủ nhân không chào đón, đám người bọn họ đứng lên rời đi.

Ra khỏi hiệu cầm đồ, Miêu Nghị quay đầu nhìn sang, con bướm treo trên cửa hàng lắc lư, tiếng chuông vẫn thanh thúy, phong tình nơi đây hiếm có, hắn xem chừng sau khi khảo hạch chấm dứt, cửa hàng này cũng kết thúc, đã bại lộ quan hệ với Khấu gia, chắc hẳn Khấu gia sẽ không lưu nó lại để người khác điều tra.

Có một số việc lòng dạ biết rõ, lại không thể làm rõ, Thiên đình không tìm thấy đào phạm, Khấu gia là một phần tử Thiên đình tìm được nhưng không xuất lực, đây là đạo lý gì? Chắc chắn Khấu gia sẽ không tin tưởng mấy người bọn họ thủ khẩu như bình, sau này cửa hàng sẽ đóng cửa.

Miêu Nghị suy nghĩ cũng hiểu vì sao Hoa Hồ Điệp không hoan nghênh bọn họ.

Đứng bên ngoài hiệu cầm đồ, mọi người nhìn chung quanh một chút, Từ Đường Nhiên truyền âm hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Mộ Dung Tinh Hoa:

- Dựa theo địa chủ Hoa Hồ Điệp cung cấp, cách chợ đêm hai nghìn dặm có Vong Ưu Lâm, đào phạm Tô Lục Nhi đang ẩn nấp tại đó, nơi này gần chúng ta nhất, động thủ không?

Tô Lục Nhi! Mấy người cầm danh sách lên cũng phát hiện có tên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui