Hồ Phi đá một cái, nàng cởi giày và đề váy nhảy múa trên cát như tiểu hài tử ngây thơ, dấu chân in lên bờ cát, bộ ngực phập phồng theo sóng lớn, mọi người lo lắng bộ ngực của nàng rơi ra ngoài.
Nàng phóng về phía biển cả, hoan hô tung tăng như chim sẻ sau đó lặn vào trong biển.
Miêu Nghị lắc đầu im lặng, đều là lão yêu quái sống mấy vạn năm lại như hài tử.
Chỉ là bãi cát mà thôi! Liệt Hoàn xấu hổ, lo lắng Miêu Nghị hiểu lầm lão bà của mình có hiềm nghi lừa gạt, giải thích:
- Tam gia, ngũ gia, nữ nhân này như người điên, đại nhân các ngươi không nên chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với nàng.
Quỷ mới chấp nhặt với nàng! Miêu Nghị quay đầu lại hỏi:
- Thanh Phong, nghe nói uy lực nhất kích tất sát của ngươi không tầm thường, có thể cho ta biết một ít hay không, nói không chừng sẽ hữu dụng với ta đấy.
Thanh Phong hỏi:
- Ngũ gia muốn thấy sao?
Miêu Nghị đối mặt hắn.
- Ngươi công ta thủ, xem ta có thể ngăn cản hay không.
Thanh Phong nghe xong lại do dự.
Ưng Vô Địch biết hắn khó xử, nhắc nhở:
- Lão ngũ, ta biết rõ tốc độ phản ứng của ngươi đủ nhanh, uy lực nhất kích tất sát của Thanh Phong có uy lực không phải chuyện đùa, nếu tránh né không kịp, cho dù là Ma Thánh Vân Ngạo Thiên cũng không gánh được! Các ngươi không nên đứng quá gần.
Thanh Phong cũng nói:
- Ngũ gia, nếu ta toàn lực, một khi ra tay thế đi không tận, bản thân mình cũng không khống chế nổi, nếu thu liễm lại không thể xuất ra uy lực gì đáng nói.
Vừa nghe câu này, đôi mắt Miêu Nghị tỏa sáng, hắn cần cảm giác đánh cược tính mạng.
Liệt Hoàn và Bích Hải cũng gật đầu, nói:
- Ngũ gia, nhất kích tất sát của Thanh hữu sứ không phải trò đùa, không nên thử loạn, có thể tìm thứ khác hay không?
Miêu Nghị hơi suy nghĩ, chỉ vào vai mình, ý bảo không nên đánh thân thể hắn, mà là đánh vào vai.
- Xem ta có thể ngăn cản hay không!
Mọi người gật đầu, làm vậy cũng được.
Thanh Phong cũng gật đầu không nói nhiều, hắn lâm vào yên tĩnh, trở nên lạnh lùng và khắc nghiệt, không khí chung quanh cứng lại, không ra tay nhưng khí thế kinh người, đây là biểu hiện tinh khí thần tập trung cao độ.
Tinh thần Miêu Nghị chấn động, hắn nghiêng đầu, hai mắt chậm rãi nhắm lại, tinh khí thần đạt tới đỉnh phong.
Mọi người kinh ngạc, đối mặt nhất kích tất sát của Thanh Phong nhưng ngũ gia nhắm mắt lại, làm thế quá sơ suất.
Chỉ có hắn mới hiểu mình đang lĩnh hội cái gì, ánh mắt Thanh Phong tỏa sáng.
Đột nhiên người bên cạnh cảm giác có hấp lực, dường như bản thân bị Thanh Phong hút tới, Thanh Phong giống như lỗ đen, khí tràng cường đại bộc phát. Mọi người không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì thì Thanh Phong đã biến mất, hắn mang theo khí thế khủng khêếp tới gần Miêu Nghị.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, có thể nói là khiếp sợ, bắt lấy! Không có động tĩnh gì, tất cả vô thanh vô tức, Miêu Nghị lại bắt lấy cánh tay Thanh Phong.
Tuy Miêu Nghị bắt lấy cánh tay Thanh Phong nhưng lực trùng kích lại vờn quanh thân thể.
Sau khi tiến thêm chừng mười trượng, thân thể Thanh Phong lại hiện hình, hai người cũng tách ra.
Đôi mắt Miêu Nghị mở to, hắn quay đầu nhìn sang hai ngón tay Thanh Phong điểm vào ngón tay hắn, phát hiện đầu ngón tay xuất hiện kiếm quang kinh người, mà kiếm quang không ngừng xoay quanh điểm đen giống như lúc hắn thi triển Nhất Thương Thập Sát.
Chấm đen dần nhỏ lại và biến mất, cuồng phong không ngừng quay loạn chung quanh.
Rốt cuộc hắn hiểu vì cái gì Ưng Vô Địch nói cho dù Ma Thánh Vân Ngạo Thiên không dám đối cứng một chiêu này của Thanh Phong, sự thật đúng là như thế, Chung Ly Khoái có tu vi Kim Liên thất phẩm cũng không thể ngăn cản điểm đen.
Nội tâm Miêu Nghị kinh hoàng, nói cách khác giả thiết của mình thành lập, điểm đen có thể thi triển trên quyền cước.
Thanh Phong cũng cả kinh nhìn sang Miêu Nghị, dường như còn không dám tin.
- Oa! Ngũ gia lại có thể ngăn cản nhất kích tất sát của Thanh Phong!
Tại bờ biển có tiếng thét thanh thúy vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Hồ Phi chạy ra khỏi biển cả xuất hiện bên cạnh mọi người, quần áo ẩm ướt bám vào thân thể mê người của nàng, quần áo rất thông thấu, lồi lõm bên trong hiện ra rõ ràng, quả thực có thể làm người khác chảy máu mũi, hồ ly tinh này có tư thái nóng bỏng mê người, quả thật là yêu nghiệt.
Liệt Hoàn tối mặt, hắn vỗ một chưởng nóng rực lên người Hồ Phi, sương trắng bốc lên cao, quần áo thiếp thân cũng bình thường.
Mọi người cũng không có tâm tình thưởng thức Hồ Phi, mọi người đang nhìn Miêu Nghị chậm rãi buông cánh tay Thanh Phong ra.
Ưng Vô Địch ngạc nhiên và nói:
- Lão ngũ, tốc độ phản ứng của ngươi nhanh như vậy?
Hắn vẫn không tin.
Trong mắt Thanh Phong xuất hiện ý chí chiến đấu, ánh mắt mang theo hào quang.
- Ngũ gia, thử lại lần nữa.
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Không cần thử, ta không ngăn được.
- Vì sao?
Hồ Phi kinh ngạc nói:
- Ngươi rõ ràng đã ngăn cản rồi!
Miêu Nghị cười khổ:
- Ta muốn bắt cổ tay hắn nhưng lại bắt cùi chỏ, nếu đánh nhau chính diện, một đoạn chênh lệch này đủ giết ta rồi, nếu song phương giao phong khoảng cách hơn mười trượng ta có khả năng ngăn cản. Nhất kích tất sát của Thanh hữu sứ danh bất hư truyền, không ngờ thân thể huyết nhục lại có uy lực như thế.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, dù vậy tốc độ phản ứng cũng quá dọa người, bọn họ chưa thấy ai bắt lấy tay Thanh Phong.
Thanh Phong lắc đầu nói:
- Ngũ gia hiểu lầm, vừa rồi ta đã phát huy uy lực lớn nhất, nếu sử dụng vũ khí thì vướng víu, vũ khí chỉ là thứ phụ trợ cho ta mà thôi. Ngược lại tu vi ngũ gia thấp hơn ta một cấp nhưng lại có phản ứng như vậy, nếu tu vi đồng cấp ta không làm gì được ngài.
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Không cần nói, trong chém giết thật tế không có ‘ nếu ’ này nọ.
Nói đến chém giết thật sự, Ưng Vô Địch hỏi:
- Chúng ta không gặp đối thủ mạnh tại nơi này, lão ngũ, ngươi cảm thấy uy lực nhất kích tất sát của Thanh Phong thế nào?
Ánh mắt mọi người nhìn sang Miêu Nghị, thậm chí muốn biết hắn nói thế nào.
Miêu Nghị trầm ngâm, nói:
- Ta cũng tự nghĩ ra một sát chiêu, không ngại bêu xấu cho mọi người xem.
- Vậy thì để cho ta mở mang tầm mắt, xem ngũ gia có sát chiêu thế nào.
Hồ Phi hoan hô một tiếng, vỗ ngực xung phong nhận việc.
- Ta đến lĩnh giáo một phen!
Miêu Nghị cười nói:
- Sợ là ngươi không ngăn được, tu sĩ đồng cấp không thể ngăn cản.
- Ah!
Ưng Vô Địch hứng thú nói:
- Không ngại để ta thử một phen.
Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:
- Nếu tam ca cảm giác mình có nắm chắc ngăn cản mười chiêu nhất kích tất sát của Thanh Phong cùng một lúc, vậy có thể thử xem.
“...”
Ưng Vô Địch im lặng, mười chiêu cùng đánh ra? Nói đùa gì vậy, ai có thể ngăn cản?
Mọi người khiếp sợ, Thanh Phong nhíu mày, dường như hắn còn không tin. Bởi vì hắn biết rõ đó là việc không có khả năng, nhưng lại cảm thấy Miêu Nghị không phải kẻ nói khoác.
Hắn đi tới đưa lưng về phía biển cả và chỉ vào vai mình, cũng giống Miêu Nghị lúc trước, ý bảo đánh vào vai hắn, hắn muốn lãnh giáo sát chiêu của Miêu Nghị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...