Trong động thiên phúc địa, Miêu Nghị hỏi:
- Nhị ca, đám người Tinh Túc Hải có ai tốc độ công kích nhanh nhất?
Phục Thanh chỉ vào Ưng Vô Địch, nói:
- Đương nhiên là lão tam!
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Đương nhiên ta biết rõ là tam ca, ý ta là trừ tam ca ra, còn có ai tốc độ công kích nhanh?
Phục Thanh:
- Hữu sứ của lão tam Phá Không!
Ưng Vô Địch lắc đầu nói tiếp:
- Nếu luận tốc độ đơn thuần, hữu sứ nhị ca Thanh Phong còn nhanh hơn ta đấy.
Miêu Nghị kinh ngạc:
- Tốc độ của Thanh hữu sứ còn nhanh hơn tam ca?
Ưng Vô Địch cười nói:
- Tinh Túc Hải là nơi tàng long ngọa hổ, có ít người không có tư lịch và tu vi cao như chúng ta mà thôi, luận tài năng chưa chắc thua chúng ta, nếu không năm đó làm sao chúng ta đối kháng với lục thánh, dựa vào bốn người chúng ta là không thể nào, nhắc đến năm đó, thủ hạ dưới trướng lục thánh sợ Thanh Phong hơn sợ cọp, phần lớn cao thủ gặp hắn đều bị nhất kích tất sát, gặp phải hắn đều tránh lui ba bước.
- Nhất kích tất sát?
Miêu Nghị khó tin nổi, không thể ngờ Thanh hữu sứ lạnh lùng lại có tài năng như vậy.
Năm đó hắn dẹp loạn trong Tinh Túc Hải nhìn thấy Liệt Hoàn đi ra tìm người hủy sổ sách Hỏa Cực Cung, lúc ấy Thanh Phong ra tay với Thất Giới đại sư, nếu xuất một kích lấy mạng người, chỉ sợ Thất Giới đại sư không sống tới bây giờ.
Phục Thanh khoát tay, nói:
- Cũng không thể nói như vậy, nhất kích tất sát của Thanh Phong vô cùng lợi hại, nói tới vấn đề ‘ nhất kích ’, Thanh Phong truy cầu uy lực một kích, quá mức chỉ ra tay một lần sau đó lại vận sức chờ phát động, nếu một kích không trúng sẽ phải súc thế, một khi đụng phải đối thủ không thể nhất kích tất sát vô cùng phiền toái, cho nên hắn không thể sánh bằng lão tam, Thanh Phong đụng phải lão tam sẽ ăn thiệt thòi rất lớn.
- Thì ra là như vậy!
Miêu Nghị chậm rãi gật đầu, nội tâm đã có ý định, hắn cũng mang việc khảo hạch sang năm nói cho hai người biết, cũng nói muốn tu luyện vũ kỹ, bởi vì nhờ đám người Ưng Vô Địch trợ giúp hắn một tay.
Nghe nói sắp có phiền toái, hai người ngưng trọng nhưng không từ chối.
Vì vậy quyền thống lĩnh khu đông cũng giao cho Phục Thanh tọa trấn, Ưng Vô Địch, Thanh Phong, Phá Không, Bích Hải đại Vương và Liệt Hoàn bị Miêu Nghị điểm tướng, hắn cũng suy nghĩ tới lần tu luyện này nhiều năm, cho nên cần ai làm đối thủ đều rõ ràng.
Sau khi cùng gọi bốn người đến, bảo bốn người chuẩn bị, ngày mai theo Miêu Nghị xuất phát. Thanh Phong, Phá Không và Bích Hải đại vương không có ý kiến gì, Liệt Hoàn làm ra vẻ mặt cầu xin.
- Ngũ gia, ta không muốn đi, ngươi thay người được không?
Phục Thanh mặt lạnh, quát:
- Liệt Hoàn, lá gan của ngươi lớn rồi sao?
Thanh Phong lạnh lùng nhìn sang, Liệt Hoàn bị hắn đánh sợ, nói:
- Túc chủ, không phải ta không nghe lời, mà là Hồ Phi mỗi ngày đi ra ngoài câu ba đáp bốn, nếu ta không gặp nàng, không biết nàng sẽ cho ta đội bao nhiêu cái nón xanh lên đầu.
Sau sự kiện thanh lâu lần trước, Liệt Hoàn bị Hồ Phi dọa sợ, Hồ Phi cũng không sợ hắn, nàng cũng là yêu vương, không cần dựa vào Liệt Hoàn để sống, một khi nữ nhân có năng lực tự lập thì hoàn cảnh gia đình mỏng manh, nàng đã thả ngoan thoại: Liệt Hoàn ngươi dám làm việc có lỗi với ta, ta cũng dám có lỗi với ngươi.
Ưng Vô Địch mỉa mai, nói:
- Việc này có thể trách ai? Thật sự không được thì bỏ đi, mọi người đều trở thành quá khứ, ngươi một đại nam nhân sợ cái gì!
Liệt Hoàn khổ sở nói:
- Tam gia, nói cũng không thể nói vậy, nhất dạ phu thê bách dạ ân, đã làm phu thê mười vạn năm, sao có thể nói tách ra là tách ra.
Miêu Nghị cười nói:
- Ta nói Liệt Hoàn, dũng khí năm đó ngươi lừa gạt ta trong Linh Lung Bảo Tháp đâu rồi, không ngờ ngươi còn sợ vợ như vậy.
Liệt Hoàn ủ rũ nói một câu:
- Ngũ gia, vị phu nhân của ngài cũng không dễ chọc đâu.
“...”
Một câu đã làm Miêu Nghị nghẹn lời, mọi người tám lạng nửa cân, ai cũng đừng cười ai. Nói đến đây hắn lại liên tưởng, nếu bị Vân Tri Thu phát hiện chuyện hắn và Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn cũng không biết Vân Tri Thu sẽ trả thù hắn như Hồ Phi hay không, cũng chạy ra ngoài câu ba đáp bốn?
Hắn nghĩ mà sợ, trong nội tâm càng kiên định không cho Vân Tri Thu phát hiện ra việc mình và Hoàng Phủ Quân Nhu!
Với tư cách lão đại, Phục Thanh cũng không thể không cân nhắc cho thủ hạ, phu thê Liệt Hoàn theo hắn nhiều năm, cũng không thể nói bỏ là bỏ, Hồ Phi có chút không tuân thủ nữ tắc, hai con quạ ai cũng đen như nhau, không phải hắn trông nom thì hai ngươi đã sớm bỏ nhau lâu rồi, hắn hỏi:
- Lão ngũ, ngươi cần Liệt Hoàn làm gì?
Miêu Nghị nói:
- Năm đó ta xâm nhập Hỏa Cực Cung, vừa ý hắn bố trí trận pháp hỏa diễm, lần này ra ngoài cần dùng tới.
Phục Thanh cười nói:
- Vậy càng dễ xử lý, Hồ Phi vốn là Hỏa Hồ linh thể, tu luyện công pháp hỏa hệ, nàng liên thủ với Liệt Hoàn uy lực đại tăng, năm đó Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu cũng ăn đau khổ trong tay phu thê bọn họ, ngươi không ngại cùng mang theo đi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không cho đôi phu thê này chia tay nhau, hai người trời sinh có thể hợp tác, tách ra chỉ tổn hại chiến lực Tây Túc Tinh Cung!
Liệt Hoàn cũng gật đầu, nói:
- Ngũ gia, cùng mang theo đi, không có việc gì ngươi còn có thể sai nàng giặt quần áo nấu cơm, cứ mang theo sai sử, không cần khách khí với ta.
Lời này nói ra có phần nghiến răng nghiến lợi, vẻ ngoài giống như mượn tay Miêu Nghị phát tiết hờn dỗi mấy ngày qua.
Mang nhiều một người không phải việc gì lớn, huống chi còn có lợi, Miêu Nghị gật đầu, cũng quyết định như thế.
Cùng mang theo Hồ Phi, Liệt Hoàn vô cùng cao hứng.
Miêu Nghị lại ghi thủ dụ trao quyền thống lĩnh cho Phục Thanh. Kỳ thật cho dù lúc có hắn ở đây, thủ hạ có việc cũng chỉ tìm Phục Thanh và Ưng Vô Địch giải quyết, hắn từ xưa tới nay quen làm chưởng quầy vung tay, hắn cấp cho hai người quyền lực tự quyết rất lớn, khu đông trên cơ bản do hai người bọn họ quản lý.
Kể từ đó cũng có lợi, ít nhất Phục Thanh và Ưng Vô Địch xem ra, huynh đệ không xem bọn họ là thủ hạ, cũng tín nhiệm bọn họ, xem ra đệ muội nói đúng, lão Ngũ thật sự là người có tình có nghĩa, bởi vậy lại ở chung vô cùng thư thái.
Đám người rời khỏi động thiên phúc địa, Phục Thanh rời đi, Miêu Nghị tìm được Bảo Liên và nói:
- Ta muốn đi ra ngoài một thời gian ngắn, ngươi tu luyện ở đây hoặc về Chính Khí Môn đều được.
Bảo Liên kinh ngạc, chắp tay nói:
- Ty chức nguyện theo tùy tùng đại nhân, muốn cùng đi với đại nhân.
- Ta đi tìm nơi bế quan tu luyện, ngươi đi không thích hợp, chúng ta cũng không phải người ngoài, ngươi không cần khách khí, rút thời gian quay về Chính Khí Môn thăm gia gia đi.
Miêu Nghị khoát khoát tay, hắn đã quyết định, cũng không tiện mang Bảo Liên cùng đi, nếu không sẽ bại lộ quan hệ giữa hắn và đám người Phục Thanh.
Không bao lâu bên ngoài có người đến báo, thống lĩnh khu tây mời Miêu Nghị đi dự tiệc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...