Làm thiên tướng khác với làm thống lĩnh khác nhau ngay điểm này, bình thường các đại thương hộ sẽ không quan tâm đến ngươi, người ta có thể đứng chân tại nơi này đều có thế lực và bối cảnh nhất định, không đáng nhìn sắc mặt một tiểu tướng, nhưng đối đãi với thống lĩnh lại khác, mặc kệ xem thường hay không, không thể không ứng phó tràng diện, bằng không người ta có thể tóm bím tóc của ngươi, huống chi Miêu Nghị còn có Khấu Văn Lam làm chỗ dựa.
Khấu Văn Lam không phải người bình thường có thể trêu, thí dụ như Hạ Hầu Long Thành gây sự tại khu đông, hủy nhiều cửa hàng như thế, hắn không thèm trả tiền mà bỏ chạy, ai dám lên tiếng? Ai dám đi tìm Hạ Hầu Long Thành thu sổ sách? Chỉ có thể tự nhận không may. Kỳ thật những cửa hàng trong cuộc đều nhìn thấy người của Khấu Văn Lam xông vào cửa hàng cướp đồ vật, thế nhưng mà ai dám nói lung tung! Không muốn lăn lộn tại Thiên phố thì cứ đứng ra, bối cảnh của người ta có thể xét nhà diệt tộc, không thấy Bích Nguyệt phu nhân cũng phải nhắm mắt mở mắt không quan tâm sao?
Người đến đều đại biểu chủ sự sau lưng chúc mừng Miêu Nghị, mời Miêu Nghị có rảnh đi tới cửa hàng bọn họ làm khách, thuận tiện giúp Miêu Nghị mở rộng nhân mạch.
Miêu đại quan nhân cũng thu lễ mỏi tay, trên mặt còn mang theo nụ cười chức nghiệp hóa, ngươi không thể không cười khi có người đến tặng lễ nha? Đó là hắn không gặp rất nhiều chưởng quầy các cửa hàng không có cấp bậc, cũng biết hắn là quan mới tiền nhiệm, từ người bên ngoài phủ thống lĩnh cũng nhìn ra được, chỉ có thể lưu lại lễ vật và bái thiếp liền cáo từ rời đi.
Phải xã giao không biết ngày đêm trong mấy ngày, kỳ thật tu sĩ cũng không quan tâm ngày đêm, đây chỉ là thói quen nguyên thủy của nhân loại mà thôi. Qua vài ngày dòng người tới tặng lễ cũng giảm dần, đám thủ hạ cấp dưới mang bái thiếp cho Miêu Nghị xem, sửng sốt, Quần Anh hội quán Hoàng Phủ Quân Nhu đến.
Nữ nhân này tới đây tham gia náo nhiệt làm gì? Ngươi khu tây chạy tới chúc mừng thống lĩnh khu đông? Miêu Nghị cảm thấy đau răng, hắn sợ nhìn thấy nàng.
Mặt như bông sen, thân như liễu, eo nhỏ bộ ngực lớn, trâm gài lên mái tóc đen, trang sức tinh xảo đẹp mắt, mặt hoa da phấn, bờ mi thon dài cong vút, ánh mắt sáng ngời có thần, nụ cười ấm áp như gió xuân, người tới chính là Hoàng Phủ Quân Nhu, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người, vẫn làm trái tim nam nhân lạc nhịp khi gặp nàng.
Nàng đi tới cửa và cười nói:
- Ngưu thống lĩnh thăng quan phát tài, Hoàng Phủ Quân Nhu không mời mà tới, mong chớ trách.
Miêu Nghị không biết nên đối mặt với nữ nhân này thế nào, nàng thuộc lớp nữ nhân tuyệt sắc, Miêu Nghị không có cảm tình với nàng nhưng hai người lại phát sinh quan hệ thực chất, có chút không biết nên nói cái gì cho phải, phất tay cho người khác lui ra ngoài, cau mày nói:
- Ngươi chạy tới làm gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu không mời vẫn ngồi xuống, trong lòng bàn tay có một chiếc nhẫn trữ vật.
- Đương nhiên chúc mừng Ngưu thống lĩnh thăng quan, chạy đến tặng lễ, chẳng lẽ Ngưu thống lĩnh không chào đón?
Miêu Nghị không tin nàng chẳng có việc gì mà đi tìm mình.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì cứ nói thẳng đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Thật sự đến tặng lễ.
Miêu Nghị:
- Không có chuyện gì khác?
- Không có!
Nàng lắc đầu.
Sắc mặt Miêu Nghị hoài nghi cầm nhẫn trữ vật lên xem xét, quả thật bên trong có tấm lòng nhỏ, hơn mười viên Kết Đan tam phẩm, với hắn mà nói không phải lễ trọng gì, hắn thu bái thêếp và nhẫn trữ vật.
- Lễ ta đã thu, nếu như không có chuyện gì khác...
- Ngưu Hữu Đức!
Hoàng Phủ Quân Nhu cắt lời hắn.
- Chẳng lẽ ta chướng mắt như thế? Đều nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, huống chi ta và ngươi không chỉ có một đêm phu thê, vì sao ngươi lại ý chí sắt đá như thế?
Đổ mồ hôi, Miêu Nghị đứng lên đi ra cửa xem xét chung quanh, thấy không có người, phương nhả ra khí. Hắn bước nhanh đến trước mặt nàng, nhìn từ trên cao xuống, nói:
- Hoàng Phủ Quân Nhu. Ta nói rồi, chuyện giữa chúng ta đã qua, ngươi còn muốn thế nào?
Hoàng Phủ Quân Nhu ngẩng đầu nhìn lên, theo nàng cắn môi nhìn hắn, lại cười nói:
- Tốt! Không bàn quan hệ giữa chúng ta lúc trước, người ta không thò tay đánh mặt người cười, ta hảo tâm chạy tới tặng lễ, ngươi không rót trà nước mà còn vội vã đuổi ta?
Miêu Nghị nói:
- Ngươi cảm thấy giữa chúng ta còn gì để nói?
Hoàng Phủ Quân Nhu hận ngứa răng, không biết bao nhiêu nam nhân ước mơ mình tha thiết, gia hỏa này tránh còn không kịp, nàng đứng lên, cười nói:
- Đi thăm ngươi cũng không được sao?
- Tự tiện!
Miêu Nghị nghiêng người tránh ra, nói:
- Ngươi tốt nhất nhanh lên, ở lâu sẽ có người nghi ngờ.
Hoàng Phủ Quân Nhu quay người nhìn vào trong nội đường, thuận miệng lên tiếng.
- Nếu như nhớ không lầm thì ta cắn ngươi ở chỗ này.
Miêu Nghị tối mặt, thời điểm Khấu Văn Lam làm thống lĩnh cũng hỏi hắn việc này, nàng lại đi vào nội đường.
Sợ nàng giở trò quỷ, Miêu Nghị đi theo nàng vào đình viện.
Lúc đi vào chính sảnh hậu viện, Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ vào điện thờ Thiên đình.
- Ta vẫn chưa từng xem động thiên phúc địa phủ thống lĩnh thế nào, không ngại ta vào xem chứ?
Miêu Nghị cau mày nói:
- Ngươi tốt nhất đừng làm trò quỷ.
Hắn thi pháp mở động thiên phúc địa ra, có cánh cửa xuất hiện.
- Chẳng lẽ ta trong mắt ngươi chính là bò cạp rắn rết sao?
- Ngươi hại ta đâu chỉ một hai lần?
- Ngươi không phải nói chuyện của chúng ta đã qua sao, vì sao còn nhớ kỹ?
Hoàng Phủ Quân Nhu cười khúc khích, nàng tiến vào cửa lớn.
Trong động thiên phúc địa trống trải. Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào động tác của nàng, hắn cảnh giác sợ nữ nhân này làm trò quỷ.
Sau khi đi chung quanh, hắn nói:
- Cũng nên ra ngoài, ở lâu sợ rằng người khác sẽ nghĩ ngợi lung tung..
Lại tiễn khách.
Ai ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu đưa lưng về phía hắn gỡ trâm gài tóc, nàng hất đầu để mái tóc dài xõa vai, bay thẳng về phòng ngủ.
- Ta không đi, ta ở đây.
Nàng đẩy cửa vào.
“...”
Miêu Nghị ngạc nhiên, ngàn phòng vạn phòng không phòng được chiêu này, đường đường chưởng quầy Quần Anh hội quán lại làm ở nơi này, đùa gì thế? Hắn nhanh chóng theo vào, hắn muốn kéo tay nàng đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Quân Nhu thuận thế quay người ôm cổ hắn, môi anh đào cũng dán vào môi Miêu Nghị, hắn ra sức đẩy nàng nhưng tu vi không cao bằng người ta, ngược lại bị nàng đẩy lên giường, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, bốn mắt nhìn nhau, mái tóc nàng rủ vào ngực Miêu Nghị.
Hương thơm từ cơ thể nàng, cảm nhận cơ thể mềm mại co giãn kinh người áp lên thân mình, Miêu Nghị có thể tưởng sau khi nàng cởi sạch là thế nào, hắn cũng thể nghiệm mỹ diệu trong đó nhiều lần, rất thích, bụng dưới Miêu Nghị nóng lên.
Nam nhân không chịu được hấp dẫn như thế, rõ ràng có cảm giác nhưng lại mạnh miệng.
- Ta không chào đón ngươi!
Hoàng Phủ Quân Nhu lại hôn môi hắn, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn ta chút nào?
- Không muốn!
Miêu Nghị ngoài miệng nói thế nhưng tay hắn lại đang vuốt ve thân thể nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...