Phi Thiên

Nhưng mà bọn họ không phải đối thủ của Hắc Vương, tu vi không đủ, năm thiên tướng vừa lui xuống không ai ngăn cản thế công, tăng thêm trên người Hắc Vương thỉnh thoảng bộc phát hắc quang, chỉ chốc lát Hắc Vương đã chém giết hơn mười người, còn lại nằm trên mặt đất kêu thảm thiết.

Đám người Từ Đường Nhiên vừa sợ vừa giận, cho dù bản thân bị trọng thương, kết quả lại cắn răng giết tới lần nữa, hiện tại không dốc sức liều mạng là không có biện pháp, bị Miêu Nghị âm một chiêu, bọn họ không thể bỏ trốn trở về, chỉ có thể liều mạng.

Trận tuyến vừa ổn định, tiếng nổ lớn vang lên, Miêu Nghị phá đất chui ra ngoài, xông tới giết địch.

Hắn cũng không có biện pháp, nếu hiện tại không xuất lực, không ai có khả năng chạy trốn, tăng thêm đám người Từ Đường Nhiên không có khả năng chạy trốn, vì vậy Miêu Nghị giết ra ngoài.

Từ dưới đâm lên, Miêu Nghị xuất thương cực nhanh, hắn nằm ở dưới quan sát lâu như thế, cũng phát hiện Hắc Vương sơ hở ở đâu, chính là nơi cờ xí không thể bao phủ.

Thương xuất như rồng, từng đạo hàn quang bộc phát chém vào hai chân Hắc Vương.

Bị năm người vây quanh nên hai chân Hắc Vương liên tục thay đổi vị trí nhưng không thể nhanh bằng thương của Miêu Nghị, hắn bị đâm trúng mấy chiêu.

Hắc Vương lơ đễnh, hai chân cũng không phải chỗ hiểm của hắn, trên chân hắn sớm có vài vết thương, ai ngờ Miêu Nghị gây ra tổn thương khác với lúc trước. Trên hắn vừa trúng chiêu liền phát ra khói đen, đồng thời có đồ vật gì đó rót vào linh hồn của hắn, sau vài tiếng “Xuy xuy” đã dọa Hắc Vương sợ hãi hồn phi phách tán.

- Ah...

Hắc Vương gào thét thê lương, hắn không tiếc trả giá phóng lên trời.

- Vây khốn hắn!

Miêu Nghị nổi giận gầm lên, hắn đuổi theo Hắc Vương.

Đám người Từ Đường Nhiên cũng phát hiện Miêu Nghị có năng lực tổn thương Hắc Vương cho nên đều tấn công nhanh, Hắc Vương muốn bay lên cao cũng bị bọn họ ép xuống.


- Ngăn cản hắn bay lên cao!

Từ Đường Nhiên quát lớn, bốn người khác đồng loạt ra tay.

- Nhăn hắn lại!

Hơn mười thiên tướng còn sót lại cũng bay lên không trung.

Hắc Vương phát giác cơ thể biến hóa dữ dội, ánh mắt hoảng sợ bối rối đến cực điểm, tay chân như nhũn ra, hắn biết đã trốn không thoát.

- Ah!

Đột nhiên Hắc Vương gào thét thê lương, cờ xí trên người bắn ra vô số hắc quang, mọi người đều quay sang tự vệ, Hắc Vương quay sang liều mạng với Miêu Nghị.

Miêu Nghị không liều mạng với hắn, nhanh chóng né tránh và chạy khỏi chết.

Hắc Vương chưa đuổi theo, Từ Đường Nhiên lại liên thủ vây công hắn, hơn nữa vẻ mặt vui mừng, rõ ràng phát hiện thực lực Hắc Vương đang giảm xuống thật nhanh, ứng phó công kích của bọn họ càng ngày càng miễn cưỡng, sĩ khí của bọn họ tăng lên rất nhiều, một đám người công kích càng ngày càng hung hãn.

Cuối cùng Hứa Đức quét một thương, cạch! Trường thương trong tay Hắc Vương rời tay bay ra ngoài, bản thân Hắc Vương thổ huyết rơi xuống mặt đất.

Bá bá!

Cả đám người cùng lao xuống, đao thương đều xuất hiện, nhanh chóng chém hai tay và hai chân Hắc Vương.

Từ Đường Nhiên ra tay nhanh chóng, hắn bắt lấy cờ xí của Hắc Vương sau đó quan sát cẩn thận.

Lại ném một cái Khốn Tiên Tác ra trói Hắc Vương ngay tại chỗ, lại gác đao thương lên cổ Hắc Vương, mà Hắc Vương cũng không còn năng lực phản kháng, hắn nằm trên mặt đất lạnh buốt, trên người còn có bụi bậm bám lấy, chật vật không chịu nổi.

Mà Hứa Đức cũng tìm được bảo thương hồng tinh của Hắc Vương, cười nói đi tới gần Miêu Nghị:

- Lão đệ công lớn lắm, nếu không có lão đệ ra tay, Hắc Vương không đền tội, không biết lão đệ thi triển diệu pháp gì đối phó hắn?

Đám người Từ Đường Nhiên nghe xong lời này liền đổi sắc, nếu như bắt được Hắc Vương, Miêu Nghị có công đầu, nếu không ai chết ai sống còn chưa biết.

Miêu Nghị cười nhạt nói:

- Không có gì, trên thương của ta có độc!

Hắn lại nói với đám người Từ Đường Nhiên:

- Từ huynh, mau xem Khấu thống lĩnh trong cờ xí có sao không, không...


Tiếng nói im bặt, bởi vì sau lưng có dị động, hắn phất tay ngăn cản.

Hứa Đức cầm trường thương hồng tinh đâm vào lưng hắn, cũng là cây thương nhặt được của Hắc Vương, thừa dịp Miêu Nghị không chú ý liền công phá kim giáp của Miêu Nghị, muốn giết Miêu Nghị tại chỗ.

Cũng may mắn Miêu Nghị phản ứng nhanh, kịp thời bắt được, đầu thương sắc bén chỉ đâm vào một nửa, máu tươi chảy ròng ròng.

Miêu Nghị tức giận quát:

- Hứa Đức, ngươi dám hại ta!

Thật sự quá đột ngột, dù thế nào hắn cũng không ngờ Hứa Đức lại đột nhiên ra tay. bởi vì khoảng cách gần và ra tay đánh lén, lại không có phòng bị, hậu quả có thể nghĩ, nếu không nhờ hắn có phản ứng nhanh chóng, sợ rằng bị Hứa Đức giết ngay lập tức.

Hứa Đức dùng sức đâm tới lại bị Miêu Nghị cầm lấy, đám người Từ Đường Nhiên cũng phát hiện, lòng dạ biết rõ.

Hứa Đức lại đi tới trước mặt Miêu Nghị, hắn giận dữ nói:

- Ngưu Hữu Đức, tiểu tặc ngươi tham công trốn việc, lại giả chết để huynh đệ chúng ta chém giết liều mạng, nếu không vì ngươi, Thiệu Đăng Nghiễm cũng không chết trận, nếu không có ngươi này tiểu nhân, làm sao hi sinh nhiều huynh đệ như thế, mọi người nói có nên giết tiểu nhân này hay không?

Từ Đường Nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Nên giết!

Hắn cầm cờ xí trong tay nhưng không có ý thả Khấu Văn Lam ra ngoài.

Bộ Liên Trung nói:

- Không giết không thể bình ổn nhiều người tức giận!

Khổng Phi Phàm nói:

- Hứa huynh cứ động thủ, nhiều người làm chứng cho ngươi, sẽ không ai nói gì đâu!


- Sát! Sát! Sát!

Thủ hạ của bọn họ cũng phụ họa.

Sơn băng địa liệt, núi lửa dung nham lan ra chung quanh, hào quang màu đỏ chiếu sáng cả vùng trời, đột nhiên mọi người phát hiện sắc mặt Miêu Nghị vô cùng dữ tợn! Đám gia hỏa trước mắt lúc trước vẫn xưng huynh gọi đệ, đảo mắt đánh lén mình không nói, lại muốn đưa mình vào tử địa.

Nội tâm Miêu Nghị bi phẫn khó hình dung, gương mặt hắn run rẩy, ánh mắt dần dần xuất hiện hung quang.

Hứa Đức bước nhanh về phía trước, hắn cười lạnh đá mạnh mặt đất dưới chân về phía Miêu Nghị.

Từng khối đất đá sắc bén đâm rách huyết nhục trên người Miêu Nghị, Miêu Nghị không quan tâm, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Đức đang lao tới gần mình mà thôi. Hắn không cần nhìn cũng biết, Hứa Đức muốn đẩy mình vào trong dung nham nóng chảy, muốn mình đính vào trong dung nham, cũng muốn mình chết cháy, mục đích là hủy thi diệt tích.

Dung nham nóng chảy bám vào người Miêu Nghị sinh ra hoa lửa rực rỡ, nửa người chìm vào trong nham thạch nóng chảy, nhiệt độ cao cũng không có tác dụng gì, sắc mặt Miêu Nghị dữ tợn nhưng dần dần biến thành bình tĩnh, lạnh lùng nói một câu:

- Hứa Đức, là ngươi muốn chết!

- Càn rỡ!

Hứa Đức cười lạnh, hắn muốn vung trường thương đâm xuống, hắn lại nhìn thấy dung nham sau lưng Miêu Nghị sinh ra mấy con hỏa long, mấy con hỏa long trong dung nham tấn công Hứa Đức.

Hứa Đức cầm thương đánh tan mấy con hỏa long dung nham tạo thành, hắn kinh ngạc khi Miêu Nghị vươn tay bắt lấy trường thương của hắn, đột nhiên có quái vật quái dị xuất hiện tấn công Hứa Đức.

Hứa Đức muốn rút thương lại nhưng ai ngờ trường thương bị Miêu Nghị bắt lấy không buông, hắn muốn đổi thế công nhưng quái vật đã tới gần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui