Phi Thiên

Hạ Hầu Long Thành chắp tay nói:

- Phu nhân cũng biết rõ trong nhà tỳ chức không cho nhiều tiền, không giống như tên ẻo lả này còn có sữa uống. Ty chức nghèo, không có tiền bồi thường.

Lời này khiến cho Khấu Văn Lam nắm chặt hay tay, muốn một cước đạp chết đối phương.

Bích Nguyệt phu nhân giận dữ, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng truyền âm của Nhị tổng quản:

- Phu nhân, bên Khấu thống lĩnh mượn cơ hội phát uy, tổn hại lớn hơn, mức đòi bồi thường nhất định không nhỏ.

Bích Nguyệt phu nhân thực sự bị chọc giận. Thế nhưng hiện tại quả thực nàng không có biện pháp làm gì hai người này. Hai người dùng bối cảnh tạo áp lực, như vậy khi đó sẽ tới phiên nàng khổ sở. Nàng cắn răng nói:

- Người dưới tay làm loạn, người làm thủ trưởng như ngươi cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Phạt ngươi bồi thường một nửa, không được có dị nghị gì. Môt nửa còn lại chính ngươi nghĩ biện pháp thương lượng với thương gia, nếu không dẹp loạn được việc lần này ta sẽ hỏi tội ngươi tiếp.

Khấu Văn Lam lúc này ôm quyền nói:


- Ty chức đi thống kê tình huống tổn thất của các thương gia.

Nhị tổng quản nhanh chóng truyền âm nhắc nhở Bích Nguyệt phu nhân:

- Người Phủ thống lĩnh khu Đông thành ta đã sớm trông coi, cẩn thận bọn họ gian lận.

Bích Nguyệt phu nhân nhíu mày, liếc xéo Khấu Văn Lam, nghĩ thầm nếu cho ngươi đi kiểm kê, còn không phải Hạ Hầu Long Thành sẽ thảm hay sao? Sau này ta biết ăn nói thế nào với Hạ Hầu gia tộc đây? Nàng lạnh lùng nói:

- Không cần, bên Thủ Hành cung sẽ có người đi thống kê.

Hạ Hầu Long Thành cũng thở dài một hơi.

Hắn không biết lúc này trong phủ thống lĩnh khu Đông thành, hai vị Phó thống lĩnh và bảy vị tiểu tướng tề tựu, một đám thủ hạ nhanh chóng tranh thủ đục nước béo cò, lấy một đống lớn tài vật. Miêu Nghị nhìn thấy vậy cũng hãi hùng khiếp vía. Gia hỏa này thật là đen tối. Chẳng lẽ hắn muốn Hạ Hầu Long Thành bồi thường tới táng gia bại sản hay sao?

May mắn vị trí phủ thống lĩnh tương đối yên tĩnh. Nếu như là khu vực phồn hoa nhất Thủ Thanh cung, Quần Anh hội quán. Càn quét khu vực phồn hoa như vậy một lần, sợ rằng Hạ Hầu Long Thành sẽ phải bồi thường tới táng gia bại sản. Sợ rằng cho dù dùng mạng để đền cũng không đủ.


Hôm nay coi như Miêu Nghị đã kiến thức qua, đây đâu phải là thiên binh thiên tướng, nói là thiên tặc thiên phỉ cũng không đủ.

Trước đó thừa dịp bắt tặc nhân nện mấy cửa hàng chung quanh, tiện tay nhặt đồ trong cửa hàng. Từng kiện, từng kiện đều được lấy ra. Bên cạnh có người lấy giấy bút thẩm tra, đối chiếu.

Từ Đường Nhiên ở bên cạnh không ngừng kêu gọi đầu hàng:

- Không cho phép tàng tư, giao ra đây. Sau đó nếu như không giống sổ sách bên Thủ thành cung kiểm kê, coi chừng da các ngươi bị lột.

Hai vị Phó thống lĩnh và bảy vị thiên tướng nhìn qua đám đồ vật chồng chất cao như núi, mặt hoặc lộ vẻ vui vẻ, hoặc là vui vẻ ra mặt, hoặc nháy mắt ra hiệu với nhau, ngầm hiểu lẫn nhau. Phát tài rồi.

Sau khi giao nộp toàn bộ đồ vật, Từ Đường Nhiên lại chắp tay xin chỉ thị của hai vị Phó thống lĩnh:

- Hồng phó thống, Tôn phó thống, những thứ nhặt được này xử lý thế nào đây?

Hai vị Phó thống lĩnh nhìn nhau rồi gật đầu. Hồng phó thống lạnh nhạt nói:


- Thống lĩnh đại nhân đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Chúng ta tự chủ trương một lần đi.

Một câu phủi sạch mọi quan hệ với Khấu Văn Lam, Tôn phó thống vươn tay lấy bản danh sách liệt kê các vật phẩm. Hồng phó thống cũng nhìn qua, âm thầm dùng phương thức truyền âm bàn luận với nhau. Bắt đầu lựa chọn, đánh dấu các vật phẩm trên danh sách.

Sau khi chọn một đống đồ, danh sách lại giao lên trên tay Từ Đường Nhiên. Từ Đường Nhiên coi môt hồi phát hiện ra những thứ này đều là thứ đáng tiền nhất. Những vật này tất cả mọi người đều không có phần, đều là của Thống lĩnh đại nhân. Hắn gọi người tới, lấy những vật phẩm được đánh dấu trong danh sách ra ngoài.

Đúng lúc này bên ngoài có người tới thông báo:

- Nhân mã Thủ thành cung đang kiểm kê tổn thất của các đại thương phố.

Hồng Phó thống lĩnh cười hắc hắc, phất phất tay áo ý bảo hắn đã biết rõ, cho người báo tin lui ra. Sau đó hắn trầm giọng nói:

- Tốc độ quả thực rất nhanh.

Bên Từ Đường Nhiên đẩy nhanh tốc độ chọn đồ vật. Sau khi chọn xong, một cái nhẫn trữ vật đưa tới tay Hồng Phó thống lĩnh, hai vị Phó thống lĩnh kiểm tra qua, thỏa mãn gật đầu. Hồng Phó thống lĩnh nói:

- Nếu như là thứ nhặt được, người gặp có phần. Theo như quy củ cũ mà định đoạt đi. Bất quá có lời ta phải nói trước. Nếu như ai nhận được chỗ tốt còn nói chuyện ngày hôm nay ra thì chính là kẻ ăn cây táo rào cây sung. Khi đó đừng trách Hồng mỗ trở mặt.


- Đương nhiên.... Đó là đương nhiên....

Tất cả mọi người nhao nhao hưởng ứng.

Sau đó đám người này chia của. Những thứ còn lại nhị vị Phó thống lĩnh lấy đi một phần ba. Một phần ba còn lại là phần của Miêu Nghị và bảy vị thiên tướng. Một phần ba còn lại thì phân cho người phía dưới. Đây thực sự là chia của theo cấp bậc.

Con mẹ nó. Tiền này cũng quá dễ kiếm. Miêu Nghị kiểm kê đồ trong nhẫn trữ vật tới tay hắn. Xem chừng giá trị bên trong cũng tới ba trăm ức hồng tinh. Tương đương với bảy vị thiên tướng thoáng cái kiếm được hơn hai vạn ức hồng tinh. Hơn nữa thêm người phía dưới và hai vị Phó thống lĩnh đã vượt qua sáu vạn ức hồng tinh. Phần đồ vật của Khấu Văn Lam so với người phía dưới còn đáng giá hơn. Tính toán đơn giản sợ rằng cũng vượt quá mười lăm vạn ức.

Đây quả thực là khiến cho Hạ Hầu Long Thành uống một bình quả đắng, Miêu Nghị cũng không khỏi thổn thức thay cho Hạ Hầu Long Thành, mấy trăm năm lợi nhuận ở tạp hóa phô lần này mất hết.

Phát tài rồi. Miêu Nghị cảm thán không thôi, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Loại phát tài này không có khả năng xảy ra thường xuyên. Nếu như thực sự thường xuyên làm việc này, như vậy thiên hạ nhất định sẽ đại loạn. Bên Thiên đình sẽ là người đầu tiên không đồng ý, thậm chí còn có khả năng giết gà dọa khỉ.

Tuy rằng nhận được một bút tiền của phi nghĩa, phát tài, thế nhưng Miêu Nghị lại không cao hứng nổi. Lần này có thể nói là hắn đã đắc tội với Hạ Hầu Long Thành tới thảm. Khấu Văn Lam có chỗ dựa vững chắc, người ta có năng lực đối kháng với Hạ Hầu Long Thành. Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam đấu với nhau, người đứng dưới chịu sào đầu tiên trừ Miêu Nghị hắn ra không có ai khác. Hạ Hầu Long Thành nhất định sẽ ghi hận hắn tới chết.

Bên này vừa mới chia đồ không lâu, Khấu Văn Lam đã trở về, hỏi thăm tình huống mọi người vài câu rồi lập tức dẫn hai vị Phó thống lĩnh rời khỏi.

Thủ thành cung, khuôn mặt vũ mị của Bích Nguyệt phu nhân biến sắc vô cùng khó coi. Lúc này nàng đang cầm trong tay bản danh sách thống kê tổn thất của tất cả các đại thương phố, cao tới hai mươi vạn ức hồng tinh. Một phần là tổn hại lúc đánh nhau. Một bộ phận là đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Đây còn chưa kể tổn thất từ những phòng ốc bị phá hủy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui