Phi Thiên

Trong rung động, Miêu Nghị nhanh chóng thu liễm cảm xúc rung động, tinh tâm lại. Ánh mắt rất nhanh nhìn bức họa trên mặt đất.

Tới bước này, đáp án mà tàng bảo đồ muốn nói cho hắn dường như rất rõ ràng. Chỉ cần chú ý thêm chút sẽ phát hiện ra đáp án. Trên bàn tay đang nhẹ nhàng nâng lên của nữ tử kia có kim quang lập lòe, giống như đang nâng một viên ngọc vậy.

Miêu Nghị mở pháp nhãn, tập trung nhìn vào. Tự nhiên không phải là viên ngọc gì cả, hắn phát hiện ra viên ngọc kia thực ra là một hồ nước có hình dáng tương tự. Hoàn toàn do tác dụng của ánh mặt trời chiếu xạ vào mà tạo thành hiện tượng như vậy. Chỉ là kết hợp với bức họa kia lại khiến cho người ta có cảm giác như nữ tử này đang hiến vật quý vậy.

Không cần phải nói, nếu như quả thực có bảo vật gì đó, có lẽ đang ở trong hồ nước này. Trong lòng Miêu Nghị nóng lên, phấn chấn không thôi. Rốt cuộc cũng tìm được. Tốn vô số công phu rốt cuộc cũng tìm thấy.

Miêu Nghị cảnh giác nhìn chung quanh một lát. Nếu như trực tiếp bay qua, mục tiêu quá mức rõ ràng, vì cẩn thận một chút. Hắn quyết định trở lại mặt đất, mượn nhờ núi rừng che dấu đi qua tìm bảo.

Hắn đã không thể chờ đợi được, không do dự, nhưng mà lúc thân thể hạ xuống, hắn nhìn về phía bức họa, không khỏi ồ lên một tiếng. Phát hiện ra bức họa nữ tử đang bay kia không ngờ lại biến mất. Phía dưới lại là núi non sông ngòi bình thường.


Xảy ra chuyện gì? Hắn lại lần nữa bay lên, bức họa nữ tử đang bay lên trời lần nữa hiển hiện rõ ràng.

Chờ tới khi hắn bay lên quá mức, hắn lại phát hiện bức họa nữ tử bay lên trời kia trở nên mơ hồ, dần dần biến thành núi non sông ngoài bình thường.

Nhiều lần thử qua, Miêu Nghị không khỏi chậc chậc ngạc nhiên. Hắn rốt cuộc cũng phá bỏ bí ẩn của bức họa này. Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao nhiều năm, nhiều người bay tới bay lui như vậy cũng không phát hiện ra. Nguyên nhân rất đơn giản, bức họa này hoàn toàn là dựa vào địa thế nhấp nhô và ánh sáng mà tạo thành. Không có hai thứ này không có tác dụng. Một khi xê dịch nhất định sẽ không nhìn ra. Chỉ có ở góc độ phù hợp mới có thể nhìn thấy. Mà góc độ xem xét tốt nhất tự nhiên là trên dưới phạm vi ba mươi trượng chung quanh độ cao sáu ngàn trượng này.

Khi tập hợp đủ ba điều kiện, sông núi vẽ tranh, một kiệt tác rung động lòng người mới có thể hiển hiện ra trước mắt.

Bức họa như vậy mới là tốt nhất. Không giống như điêu khắc, hoặc là giấy, ngọc các thứ. Một khi hủy diệt là hủy diệt. Diện tích hình ảnh này quá lớn, cho dù địa hình có thay đổi hoặc là bị hủy hoại cũng không thể nào phá hỏng chỉnh thể. Có thể giữ được lâu dài.

Miêu Nghị không khỏi sợ hãi thán phục một phen. Hắn phát hiện người làm ra thứ này quả thực là kỳ tài. Người nắm được tàng bảo đồ còn cho rằng bảo tàng ở giữa ba ngọn núi, nhưng mà trên thực tế, cái gọi là địa điểm của bảo tàng chỉ là khảo nghiệm. Chỉ là nơi tiếp nhận người khảo nghiệm. Ai có thể tưởng tượng ra được bảo vật chính thức trên thực tế lại giấu ở trong một hồ nước cách chỗ này mấy trăm dặm. Cho dù Mộc Sâm trưởng lão được sắp xếp chỗ này cho dù có phản bội cũng không có lấy được bảo vật của người tạo ra thứ này. Trách không được Thiên Hành cung lấy được tàng bảo đồ vẫn không có được thu hoạch gì, chỉ không công mà về.

Chỉ là Miêu Nghị không khỏi hoài nghi, người làm ra bảo tàng này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có liên quan thế nào với Tinh Hỏa quyết hắn tu luyện? Vì sao lại không chỉ định luôn chỉ có nhân tài tu luyện Tinh Hỏa quyết mới có thể nhận được bảo tàng?

Mang theo đủ loại nghi hoặc và suy nghĩ, mãi tới khi ánh sáng phía dưới biến hóa. Cả bức họa do đất đai, non sông tạo ra biến mất. Miêu Nghị mới lần nữa hạ xuống mặt đất, chui vào trong rừng rậm. Một đường đi về phía Tây.

Trên đường đi mượn nhờ đủ loại đại thế và cổ thụ trong rừng yểm hộ. Lại xuất năm đầu đường lang ra ngoài, một phần để bên người, một phần cho đi trước báo động. Rốt cuộc Miêu Nghị cũng tới hồ nước cách đó mấy trăm dặm.


Đồng cỏ ven hồ tươi tốt, hồ nước trong xanh, có từng đàn chim đang tung tăng trong đám cỏ lau trong hồ.

Miêu Nghị trốn ở một bên thu năm đầu đường lang lại, lại xuất ra Ích Thủ châu lặng lẽ tiến vào trong nước. Một đường vừa tiềm hành vừa thi pháp tìm kiếm, cũng không có phát hiện ra điều gì. Hắn dần dần đi tới giữa hồ nước. Mà càng tới gần giữa hồ, nước càng ngày càng sâu. Sau khi đi xuống phía dưới chừng trăm thước, Miêu Nghị đột nhiên phát hiện ra không gian do Ích Thủy châu tạo thành chung quanh người dần dần thu nhỏ lại. Hơn nữa mơ hồ còn có tiếng hủ thực xèo xèo vang lên. Có sương mù màu đen trong nước kéo về phía hắn.

Miêu Nghị hơi kinh hãi, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng ánh sáng dưới nước sâu càng ngày càng yếu cho nên mới vậy. Lúc này hắn mới phát hiện ra càng lặn xuống, nước quanh thân càng trở nên đen như mực, hoàn toàn khác với tầng nước trong xanh phía trên. Miêu Nghị lập tức kịp phản ứng. Đám nước đen phía dưới có kịch độc.

Pháp cương hộ thể nhanh chóng được tạo ra, nhưng cũng vô dụng. Công năng của Ích Thủy châu bị công phá, pháp cương hộ thể cũng vang lên tiếng xèo xèo, bị ăn mòn.

Thứ này là gì? Miêu Nghị kinh hãi, nhanh chóng thi triển ra hỏa diễm vô hình hộ thể.

Quả nhiên, đám nước đen như mực kia chạm vào hỏa diễm vô hình lập tức mất đi công năng ăn mòn. Bị Miêu Nghị thuận lợi ngăn cản ngoài cơ thể.


Chẳng lẽ đây cũng là chuẩn bị cho người tu luyện Tinh Hỏa quyết hay sao? Miêu Nghị thở dài một hơi, thầm suy tư. Hắn trực tiếp tiến xuống đáy hồ, quanh thân hắn lúc này đưa tay không thấy được năm ngón. Pháp nhãn mở ra cũng không nhìn rõ được phía trước. Như vậy làm sao mới có thể tìm được bảo vật đây? Thi pháp điều tra cũng là vô dụng. Nước màu đen ở dưới đáy hồ này có thể ăn mòn pháp lực, ngăn cản điều tra.

Miêu Nghị trực tiếp trồi lên mặt nước, bay tới không trung, sau khi phân biệt rõ vị trí đại khái ở giữa hồ, lại trực tiếp từ trên trời giáng xuống, chui vào trong hồ nước.

Kết quả hắn phát hiện ra mình phán đoán sai lầm. Trên mặt hồ nhìn thấy khu vực giữa hồ này bị địa thế làm ảnh hưởng cho nên mới tạo thành giữa hồ. Thế nhưng địa thế ở đáy hồ lại không bằng nhau. Không có biện pháp, trước đó khi tìm kiếm hắn có thể đoán được cái hồ này hình phễu. Hắn từ trên mặt hồ chui xuống dưới, chuẩn bị tìm điểm ở giữa. Lại dùng điểm này làm trung tâm khuếch trương, tìm kiếm chung quanh. Như vậy nếu có tàng bảo đồ, hẳn phải ẩn tàng ở chỗ sâu nhất.

Nhưng mà khi tìm được vị trí trung tâm của cái hồ hình phễu này, Miêu Nghị mới phát hiện ra bên dưới có động thiên khác. Có một động nhãn phạm vi hơn một trượng, phía dưới dường như còn có thông đạo.

Đứng bên cạnh động nhãn, Miêu Nghị cầm một khỏa dạ minh châu trong tay chiếu sáng. Chần chờ trong giây lát, cuối cùng hắn vẫn kiên trì trực tiếp phóng xuống dưới, lặn xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui