Mọi người mở hai mắt ra nhìn hắn, Miêu Nghị gượng cường, có chút ngại ngùng.
Minh Chiếu hơi trầm ngâm, tiện tay ném cuốn địa đồ bằng da tới. Miêu Nghị lập tức vươn tay ra tiếp. Sau đó mặc kệ ánh mắt của người khác, bắt đầu mở địa đồ ra xem xét.
Đập vào mắt hắn là bức họa nữ tử Phi thiên đang hấp dẫn hắn. Vừa nhìn thấy bức họa này, Miêu Nghị không khỏi nhớ tới lúc mới vào vạn trượng hồng trần năm đó. Không biết, cũng không có cách nào xác nhận xem rốt cuộc có giống như bức tượng đá trên vạn trượng hồng trần hay không. Nhưng mà ấn tượng lại giống như đúc. Nhiều năm như vậy, nếu nói nhớ rõ mỗi một chi tiết của một bức họa là chuyện không có khả năng. Lúc ấy hắn cũng không có tâm tư mà đi nhớ.
Mấu chốt nhất là bên dưới bàn tay mềm mại của nữ tử phi thiên kia có hai hàng chữ: Thiên hiệp hữu lộ duyên vị tẫn, huyết hải vô nhai bạch cốt chu.
Mười bốn chữ này hắn lại nhớ rõ ràng. Cũng chính là bởi vì mười bốn chữ này hắn có thể xác nhận bức họa này giống như vạn trượng hồng trần mà hắn từng được chứng kiến
Vạn trượng hồng trần là nơi đại ma đầu táng thân, vì sao lại có bức họa này? Bức họa này rốt cuộc có liên quan gì tới tầng bảo đồ cất giấu chữ Địa của Đại Ma Vô Song quyết? Chẳng lẽ Đại ma đầu vạn tượng hồng trần năm đó bị mười vạn thiên binh thiên tướng đuổi giết dẫn tới vẫn lạc là Chí tôn ma đạo năm đó? Nếu không giữa cả hai sao lại xuất hiện điểm chung như vậy?
Miêu Nghị ngẫm lại cũng cảm thấy không đúng. Thời gian dường như không giống. Vạn trượng hồng trần ở tiểu thế giới bất quá chỉ mới xuất hiện hơn mười vạn năm trước. Chí tôn ma đạo đại thế giới đã sớm vẫn lạc hơn năm mươi vạn năm trước, không có khả năng chạy tới tiểu thế giới vẽ tranh. Thế nhưng mà cả hai lại giống nhau như đúc thì giải thích thế nào? Chẳng lẽ là truyền nhân của Chí tôn ma đạo?
Không nghĩ ra, thực sự không nghĩ ra, Miêu Nghị không ngừng lắc đầu.
Nhưng mà hắn không biết, đám người Chung Ly Khoái đang nhìn qua phản ứng của hắn. Phát hiện ra tên này lúc mở ra địa đồ thì hai mắt chợt tỏa sáng, một lúc sau lại cau mày. Khi thì nhìn vào địa đồ trầm tư, khi thì lắc đầu. Nhìn bộ dáng như vậy dường như hiểu một chút gì đó.
Mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt, Chung Ly Khoái thử hỏi Miêu Nghị:
- Ngươi nhìn ra cái gì vậy?
- Đừng lên tiếng, ta đang suy nghĩ.
Miêu Nghị vô thức đáp một câu, đầu còn không thèm ngẩng lấy một cái. Hắn không thấy được Chung Ly Khoái đang trợn mắt, bộ dáng như muốn đánh hắn một cái.
Minh Chiếu lại nhẹ nhàng phất tay, ý bảo Chung Ly Khoái không nên quấy rầy Miêu Nghị. Chỉ là Chung Ly Khoái vẫn nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị. Bởi vì bộ dáng của Miêu Nghị lúc này quả thực không giống như ngụy trang mà ra. Dường như thực sự nhìn ra môn đạo gì đó. Vạn nhất tên này thực sự nhìn ra kết quả, vậy cũng giảm bớt chút phiền toái cho mọi người. Không phải mù quáng tìm kiếm khắp nơi.
Nhìn không hiểu, không hiểu. Có thể nói là Miêu Nghị không ngừng biến hóa tư thế, khi thì hai tay nâng lên xem, khi thì nằm sấp nhìn địa đồ. Thế nhưng hắn nhìn mãi vẫn không hiểu. Thực sự là kỳ quái. Tàng bảo đồ rõ ràng không biểu lộ ra địa phương cụ thể. Vẽ một khu vực lớn như vậy để cho người ta mù quáng đi tìm. Đây mà gọi là tàng bảo đồ sao? Không bằng dứt khoát nói ở Mộc Hành tinh cho xong, còn phí công vẽ tàng bảo đồ làm cái rắm.
Cho nên bản năng hắn cho rằng có chút không đúng, trên tàng bảo đồ nếu như không nhìn ra cái gì, liệu có phải có liên quan với thứ gì đó ngoài địa đồ hay không? Có lẽ đồ vật bên ngoài địa đồ mới là thứ mấu chốt để tìm được địa điểm chuẩn xác. Thế nhưng mà ngoài địa đồ ra cũng chỉ có bức họa nữ tử phi thiên, còn có hai hàng chữ. Lại có thêm chữ Ma và chữa Địa. Nói đơn giản là chữ Địa trong Đại Ma Vô Song quyết.
Thế nhưng mà Miêu Nghị nhìn ngược nhìn xuôi, lại đem bức họa ra so sánh với tàng bảo đồ, lại đem chữ ra so sánh, quả thực giống như nhìn thiên thư vậy, không gì ra được chút mánh khóe nào. Hắn cũng thực sự phục đám người Thiên hành cung. Bằng vào tàng bảo đồ rắm thối này không ngờ lại có thể tìm tới Mộc hành tinh trong tinh không mênh mông. Có thể thấy được Thiên hành cung ở trên tàng bảo đồ này tốn vô số tâm huyết. Người ta mất bao nhiêu công phu mới nhìn thấu được một chút manh mối như vậy. Hắn trong lúc nhất thời muốn hiểu thấu đáo sợ rằng không có khả năng.
Nhưng mà có chuyện hắn lại cảm thấy kỳ quái. Hắn phục hồi tinh thần nhìn về phía Minh Chiếu, lại phát hiện ra không chỉ có Minh Chiếu, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Móa. Nhìn chằm chằm vào người khác cũng không cần khoa trương như vậy chứ? Cần gì đều nhìn ta như vậy? Trong lòng Miêu Nghị thầm mắng một tiếng, chẳng lẽ nhiều người như vậy còn sợ ta cầm đồ chạy mất hay sao?
Minh Chiếu cười nói:
- Có phải cư sĩ nhìn ra thứ gì đó hay không?
Miêu Nghị lắc đầu.
- Không có, ta chỉ nghi hoặc, không biết có thể thỉnh giáo tiền bối hay không.
Minh Chiếu gật đầu:
- Cứ nói, đừng ngại.
Miêu Nghị mở địa đồ, chỉ vào hai chữ Ma địa nói:
- Tiền bối không cảm thấy kỳ quái sao? Là người nào chỉ dựa vào hai chữ này đã có thể đoán ra được nơi này cất giấu bộ chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết? Dù sao ta nhìn thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được. Nếu không phải biết rõ, chỉ sợ cho dù nhìn vào thì ta cũng chỉ cho rằng hai chữ ma địa này có nghĩa là nơi của ma đạo. Ý là Ma vực, là địa đồ đi thông Ma vực. Chẳng lẽ tiền bối có thể liên tưởng tới bộ chữ Địa trong Đại Ma Vô Song quyết hay sao?
- Chuyện này...
Minh Chiếu khẽ lắc đầu, vấn đề này quả thực hắn chưa từng nghĩ qua...
Ngược lại, Chung Ly Khoái vỗ vai Miêu Nghị nói:
- Ngươi ngốc sao? Lúc trước ép cung ma tu kia ngươi cũng có mặt. Không phải tên kia nói cho chúng ta biết sao?
Miêu Nghị nói:
- Đúng là hắn nói cho chúng ta biết. Ta cũng biết là bọn chúng cướp tới tay. Thế nhưng chủ nhân trước đó của thứ này sao biết được đây là tàng bảo đồ ghi lại bộ chữ Địa trong Đại Ma Vô Song quyết? Nhiều năm như vậy hắn đã biết rõ vì sao không đi tìm kiếm? Đương nhiên, có lẽ ngươi có thể nói hắn vốn là người thủ hộ địa đồ này. Thế nhưng thủ hộ nhiều năm như vậy, nắm bảo vật trong tay mà không động tới hẳn là người tâm trí kiên định. Ta thấy nếu như vậy cũng không thể là để lộ bí mật một cách đơn giản được. Cho dù bị người ta đoạt bảo vật này. Một khi tiết lộ ra bí mật hay không cũng chỉ có con đường chết. Thử hỏi loại người tâm trí kiên định như vậy sao lại để lộ ra bí mật chứ?
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cau mày. Có người chậm rãi gật đầu, cảm thấy lời hắn nói có đạo lý.
Chung Ly Khoái trầm giọng nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Miêu Nghị gãi gãi đầu, nhìn chằm chằm vào địa đồ một lúc rồi nói:
- Ta nhìn vào tấm địa đồ này, nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc thế nào cũng cảm thấy dường như có người cố ý ném nó ra. Như vậy chẳng lẽ sau lưng có mục đích gì đó? Liệu có phải là bẫy rập hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...