Chuyện nể tình ai cũng sẽ cao hứng. Huống chi đệ tử Thiên hành cung hàng năm thu hoạch một ít thứ thượng vàng hạ cám, muốn phân loại xử lý cũng vô cùng phiền toái. Có Chính Khí tạp hóa phô tương trợ, về sau cách đoạn thời gian lại tập trung xử lý một lần là được. Ngược lại cũng giúp cho đệ tử trong môn giảm bớt không ít phiền toái. Đây coi như là chuyện tốt mà đệ tử chưởng giáo như hắn nên làm.
Cho nên Phúc Hiển có chút cao hứng, nhìn về phía Chung Ly Khoái gật đầu. Cảm giác đồ đệ mình lần này xử lý không tệ. Hắn làm như vậy khiến cho Chung Ly Khoái ngại ngùng. Hắn chạy tới Chính Khí tạp hóa phô kỳ thực cũng không làm gì.
Trên thực tế Phúc Hiển còn không quá hiểu chính khí tạp hóa phô, có thể có thêm một con đường cung cấp hàng hóa đối với một cửa tiệm mà nói, đây cũng là chuyện có lợi, về sau tự nhiên có thể biết rõ. Nhưng mà có thể nhận được Ngọc Hư lệnh bài cũng là cho Thiên hành cung mặt mũi.
Trừ khách sáo một phen với Miêu Nghị ra cũng không có chuyện gì để nói tiếp. Sau đó Phúc Hiển sai người mang Miêu Nghị tạm thời đi nghỉ ngơi, chỉ để lại Chung Ly Khoái trong điện.
Khác viện xinh đẹp mà yên tĩnh. Hoàn cảnh chung quanh coi như không tệ. Sau khi Miêu Nghị còn có một mình cũng không có tâm tư đi xem bốn phía. Hắn một mình ngồi tĩnh tọa trong đình, suy nghĩ lúc giao chiến với Huyết Yêu.
Trước đó vì tinh khí thần còn chưa khôi phục, hiện tại hắn có tinh thần suy nghĩ lại. Hắn còn đang xoắn xuýt xem điểm đen trên đầu thương khi thi triển Nhất thương thập sát là vật gì. Theo như lời Chung Ly Khoái, uy lực của điểm đen kia rất lớn. Ngay cả dùng tu vi Chung Ly Khoái chống đỡ cũng cố hết sức.
Hắn rất muốn thi triển lại lần nữa để nhìn xem, thế nhưng nếu như lại dùng Nhất thương thập sát, hắn sợ rằng lại nằm co quắp một đoạn thời gian ngắn không thể làm gì. Như vậy chẳng khác nào bất lợi cho lần đi tìm Đại Ma Vô Song quyết này.
Trên tay hắn có Huyết Đan có thể tu luyện, vốn hắn định đưa Yêu Nhược Tiên tới Đại thế giới sau đó mới đem phần lớn tinh lực đặt ở việc đề cao tu vi. Cũng chính là bởi vì chuyện Đại Ma Vô Song quyết mới khiến cho hắn thay đổi kế oạch.
Gần nửa ngày sau, không biết Chung Ly Khoái xuất hiện ở sau lưng hắn từ lúc nào, hỏi:
- Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Miêu Nghị nhìn lại, đứng lên cười nói:
- Không có gì. Lúc nào chúng ta xuất phát đây?
Chung Ly Khoái biết rõ hắn đang hỏi gì, cho nên trầm ngâm nói:
- Sợ rằng phải đợi thêm mười ngày nửa tháng.
- Đợi?
Miêu Nghị kinh ngạc:
- Đợi cái gì vậy?
Chung Ly Khoái nói:
- Ngươi nói nhớ rõ mấy yêu ma lúc trước đoạt được địa đồ từ trên tay ta rồi đào tẩu không?
Miêu Nghị khẽ giật mình, từ từ gật đầu nói:
- Nhớ rõ. Chẳng lẽ lại xuất hiện ra chuyện ngoài ý muốn nào sao?
Chung Ly Khoái ngồi xuống, nói:
- Chưởng giáo hoài nghi chuyện lần này đã lộ tiếng gió. Trước đó không lâu xuất hiện một ít người hành tung không rõ ở phụ cận Thiên hành cung khiến cho chưởng giáo cảnh giác. Cho nên chưởng giáo chuẩn bị sắp xếp một đám nhân mã đi đầu hấp dẫn sự chú ý. Về sau chúng ta lại lặng lẽ xuất phát.
Nói như vậy tự nhiên Miêu Nghị cũng không có ý kiến gì, đành phải chờ đợi. Thế nhưng hắn lại phát hiện ra từ lúc này Chung Ly Khoái cứ như hình với bóng nhìn chằm chằm vào hắn. Khiến cho hắn ngay cả tu luyện cũng bất tiện. Bởi vì hắn muốn dùng Huyết đan.
Cố ý đi ra chung quanh khách viện thăm dò. Chung Ly Khoái vẫn không rời khỏi đây như trước, Miêu Nghị bỗng nhiên quay người hỏi:
- Đại hồ tử. Ngươi có ý gì? Ngàn vạn lần ngươi đừng có nói là ngươi đang nhìn chằm chằm vào ta đó.
Lúc này Chung Ly Khoái mới đặt tay trước ngực, nói:
- Tuy rằng mấy yêu ma đào tẩu kia cũng có khả năng tiết lộ tin tức. Nhưng mà ngươi cũng là một trong những người biết chuyện. Đương nhiên cũng không phải nói ngươi tiết lộ tin tức. Làm như vậy cũng là vì phòng ngừa vạn nhất, tránh cho mọi người hiểu lầm.
Miêu Nghị im lặng, nhưng mà cũng không có ý kiến gì. Người ta trông chừng hắn như vậy cũng đúng. Dù sao hắn cũng là người ngoài. Hắn chỉ nói một câu:
- Con mẹ nó, ngươi nói rõ sớm một chút chẳng lẽ sẽ chết sao?
Vào một buổi tối nửa tháng sau, trong khi Miêu Nghị tu luyện lại bị Chung Ly Khoái lặng lẽ đưa tới một tòa sơn cốc vắng vẻ. Hắn phát hiện ra Minh chiếu tu vi Thải Liên cũng có mặt. Sư huynh đệ Sài Quận cũng có mặt. Đây chính là đám người chạy tới cứu giúp khi hắn lần đầu gặp phải Huyết Yêu. Kể cả Miêu Nghị bên trong, chuyến này có mười ba người, do Minh Chiếu dẫn đội.
Dưới sự chỉ huy của Minh Chiếu, toàn bộ mọi người thay đổi y phục và trang sức, tiến hành dịch dung.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, cả đám nhảy vào trong dòng sông ở trong sơn cốc, không có công khai rời khỏi, mà theo dòng sông, lặn xuống bên dưới, rời khỏi Thiên hành cung.
Dòng sông này càng ngày càng rộng lớn, tốc độ nước chảy cũng càng ngày càng chậm. Đám người Miêu Nghị lặn được mấy trăm dặm bên trong lòng sông mới ngoi lên trên. Vì giữ bí mật cho nên lại chọn một chỗ vắng vẻ phá không bay lên trời.
Tiến vào trong tinh không mênh mông, cả đám trong lúc phi hành luôn bảo trì cảnh giác với chung quanh, đề phòng có người theo dõi. Lại không biết cách đó không xa, ở trên một tòa tinh cầu tĩnh lặng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Mắt thấy bọn hộ rời đi, hắc y nhân ẩn nấp trong một khối đá ở tinh không lập tức lấy ra Tinh linh, không biết đưa tin về phía nào.
Mà Minh Chiêu dẫn đội cũng không phải là người ăn chay, trên đường đi nhiều lần biến hóa phương hướng, ngay cả Miêu Nghị cũng không biết mình đi đâu. Bất quá đối với Miêu Nghị mà nói đây là chuyện tốt. Có thể tránh đi nguy hiểm không đáng có.
Mấy ngày sau, một khỏa tinh cầu cực lớn, lộng lẫy xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc tới gần, Minh Chiếu giơ tay, ý bảo mọi người dừng lại. Hắn lấy ra một tấm địa đồ để quan sát. Lại nhìn về phía tinh cầu đang chuyển động phía trước, dường như đang tìm kiếm nơi hạ xuống chuẩn xác.
Miêu Nghị thừa cơ đảo qua, hắn phát hiện ra đây là một phần địa đồ phục chế. Bên trên có hình tượng nữ tử phi thiên kia rất dễ khiến cho người ta chú ý, cho nên hắn liếc mắt đã nhận ra. Hắn lại nhìn tinh cầu xanh thẳm trước mắt, trong lòng cân nhắc, hẳn tinh cầu này là nơi cất giấu chữ Địa của bộ Đại Ma Vô Song quyết?
Hắn cũng không biết nơi này là nơi nào, thuận tay lấy ra tinh đồ, muốn xem xét một chút, ai ngờ Chung Ly Khoái bên cạnh lại vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn thu đồ lại.
Tên này giống như đề phòng cướp vậy, Miêu Nghị tức giận trừng mắt nhìn Chung Ly Khoái, cũng nhanh chóng thu hồi tượng tinh đồ.
Minh Chiếu quay đầu lại nhìn, mỉm cười nói:
- Nhìn tinh đồ cũng không sao cả, dù sao cũng đã tới nơi này, cuối cùng cũng sẽ biết. Chỉ cần không đưa tin ra ngoài là được.
Miêu Nghị và Chung Ly Khoái nhìn nhau.
Mà Minh Chiếu thì vung tay lên, dẫn mọi người phi hành về phía tinh cầu trước mắt. Mãi tới khi trước mặt xuất hiện một mảnh xanh ngát dày đặc, mấy người này mới chuyển hướng phá không bắn xuống phía dưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...