Yêu Nhược Tiên nói:
- Luyện chế tiểu Linh lung bảo tháp ban đầu ta tốn trăm năm. Lúc đánh cuộc là vì đã luyện chế qua một lần, cho nên luyện chế lại cũng là việc quen tay dễ làm mà thôi. Trong lòng biết rõ rồi tự nhiên không mất quá nhiều thời gian. Luyện chế Linh lung bảo tháp ít nhiều có chỗ khác biệt. Hơn nữa Linh Lung bảo tháp chính thức có thể tích khá lớn, cũng cần thời gian tìm hiểu. Nếu như muốn làm ổn thỏa, lại không lãng phí tài liệu. Chỉ sợ cũng tốn trên trăm năm.
Miêu Nghị nói:
- Được. Ta sẽ chờ ngươi một trăm năm. Tài liệu ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết.
Yêu Nhược Tiên lắc đầu:
- Vẫn chưa được. Lúc đánh cuộc với Hạng Bách Đình ta nói gì có lẽ ngươi cũng nghe được. Bằng vào tu vi trước mắt của ta không có cách nào luyện chế được pháp bảo lớn như vậy. Bởi vì tu vi của ta không có cách nào mở ra không gian lớn như Linh Lung bảo tháp. Linh Lung bảo tháp là do vô số cao thủ Tử Liên của Linh Lung tông cùng luyện chế ra. Một mình ta muốn luyện chế ra nó, tối thiểu tu vi cũng phải đạt tới Tử Liên ngũ phẩm mới được.
- Như vậy...
Miêu Nghị nói thầm, nhíu mày. Như vậy tính toán ra, hiện tại Yêu Nhược Tiên có tu vi Hồng Liên lục phẩm, muốn tăng lên tới Tử Liên ngũ phẩm ít nhất cần hơn năm vạn ba ngàn miếng Tiên Nguyên đan. Nhưng mà chuyện này không thành vấn đề, lần trước hắn từ Đại Thế giới mang đi một ngàn vạn khỏa, hiện tại trong tay Vân Tri Thu còn có một số lượng lớn Tiên Nguyên đan không có tác dụng. Duy chỉ có một chuyện rắc rối là thời gian. Có Tiên Nguyên đan thì cũng cần phải có hơn trăm năm để tiêu hóa. Hơn nữa lại thêm thời gian luyện bảo, cũng đồng nghĩa với việc phải hơn hai trăm năm mới có thể luyện chế ra được Linh Lung bảo tháp.
Nhưng mà ngẫm lại cũng không sao. Hiện tại coi như hắn thu được Linh Lung bảo tháp cũng không khống chế được. Hai trăm năm sau coi như bò hắn cũng có thể vượt qua cánh cửa Kim Liên nha.
Cuối cùng Miêu Nghị gật đầu nói:
- Không thành vấn đề. Ta cho người mười vạn khỏa Tiên Nguyên đan. Trong vòng một trăm năm sẽ giúp tu vi ngươi tăng lên tới Tử liên ngũ phẩm. Đến lúc đó ngươi giúp ta luyện chế Linh lung bảo tháp. Hai trăm năm sau ta muốn nhìn thấy thứ ta muốn.
- Mười vạn khỏa Tiên Nguyên đan?
Yêu Nhược Tiên hít sâu một hơi:
- Ngươi không nói đùa đó chứ?
- Không phải nói đùa, ta sẽ lập tức đưa cho ngươi. Ngươi cố gắng tu luyện là được. Đúng rồi, trong lúc đó luyện chế cho ta một thanh bảo thương ngũ phẩm, lại thêm một bộ chiến giáp ngũ phẩm. Toàn bộ đều dùng hồng tinh tinh khiết cấp độ cao để luyện chế. Chờ sau khi ta đột phá cảnh giới Kim liên sẽ dùng tới. Nói không chừng, không cần chờ Linh Lung bảo tháp của ngươi là ta có thể đánh gục Lục thánh. Được rồi, lại làm cho phu nhân ta một bộ. Tài liệu ta sẽ nghĩ biện pháp... Trợn ngược mắt lên như vậy làm gì? Hai trăm năm, luyện chế chút đồ như vậy cũng không tốn bao nhiêu thời gian của ngươi. Ngươi không cần tu vi Tử Liên ngũ phẩm cũng có thể luyện chế ra được. Ta vì cứu ngươi mấy lần thiếu chút nữa bỏ mạng. Chẳng lẽ có một chút chuyện như vậy ngươi cũng không giúp ta?
Miêu Nghị cũng chỉ dừng lại một lát trong Chính Khí môn mà thôi. Sau khi sắp xếp cho Yêu Nhược Tiên xong, hắn trò chuyện với Ngọc Linh chân nhân một chút rồi cáo từ.
Rời khỏi Chính Khí môn, sau khi gặp mặt Vân Tri Thu và Bát Giới ở trong Tàng tại sơn, ba người lần nữa phá vỡ không trung rời đi. Mục tiêu là Thiên Nguyên tinh.
Tới Thiên Nguyên tinh, Miêu Nghị lần nữa dặn dò hai người, hy vọng giả bộ không quen biết hắn. Bởi vì ở đây hắn có cừu gia, hắn không muốn đem trứng gà đặt hết trong một cái giỏ.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là sợ Vân Tri Thu biết quan hệ của hắn là Hoàng Phủ Quân Nhu.
Bởi vậy lúc tiến vào Thiên nhai, Miêu Nghị dịch dung.
Vừa mới tiến vào trong thành, sự phồn hoa của Thiên nhai lập tức hấp dẫn Vân Tri Thu và Bát Giới. Sự phồn hoa của nơi này không phải là thứ mà thế tục có thể xây dựng và so sánh. Rất nhiều phòng ốc cao được kiến tạo bằng đá. Mà kiến tạo cao như vậy, không phải bằng sức lực của người thường là có thể làm được.
Nơi này chính là một thành trì cực lớn, nơi có vô số tu sĩ tụ tập. Hai người nhìn thấy vô số chuyện trước nay chưa từng thấy. Trong mắt chỉ có rung động, tựa như lúc Miêu Nghị vừa mới tới nơi này vậy.
- Hiện tại không vội đi dạo. Một lát nữa hai người thoải mái đi dạo, trước tiên chúng ta tìm chỗ đặt chân cho hai người đã.
Miêu Nghị nhắc nhở hai người đi nhanh một chút, không được chậm rãi quan sát chung quanh giống như nhà quê lên thành phố vậy.
Địa điểm đặt chân cũng không xa, ngay ở khách điếm đối diện với cửa hàng của Chính khí. Phí tổn nghỉ ngơi trong khách điếm ở Thiên nhai không thấp. Bất quá đối với Miêu Nghị mà nói, cũng không tới mức không chịu nổi.
Mướn hai căn phòng trên lầu. Sau khi đẩy cửa sổ ra, Miêu Nghị chỉ vào cửa hàng đối diện một phen, tỏ vẻ hắn chính là một trong những lão bản của cửa hàng đó.
- Chậc chậc. Đại ca, hóa ra đại ca ở Đại thế giới cũng lăn lộn không kém nha.
Bát Giới ngạc nhiên không thôi, cái đầu trọc thò ra ngoài cửa sổ, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Vân Tri Thu lại không thể chờ đợi được muốn đi xem cửa hàng. Ba người nhanh chóng rời khỏi khách điếm. Đứng bên ngoài cửa hàng quan sát một phen.
Vân Tri Thu có chút tán thưởng phương pháp kinh doanh của Miêu Nghị. Chỉ là nàng không nhịn được cảm thấy có chút đáng tiếc. Phương pháp kiếm tiền như vậy để cho người ta chiếm phần lợi nhuận lớn. Nhưng mà nàng cũng biết Miêu Nghị không có thế lực, không có bối cảnh mà có thể một mình nắm được hai thành đã rất không tồi rồi.
Tới nơi này tự nhiên không chỉ có ở khách điếm như vậy. Miêu Nghị dẫn hai người đi dạo khắp nơi trong Thiên nhai. Lại mang bọn họ đi tới khu vực phồn hoa nhất để mở mang tầm mắt.
Thiên nhai đối với nữ nhân mà nói, quả thực là thiên đường mua sắm. Chỉ có thứ ngươi không tưởng tượng được chứ không có gì là ngươi không mua được. Vân Tri Thu hoàn toàn bị hấp dẫn, mua sắm không ngừng. Đây là bản tính trời sinh của nữ nhân.
Nhưng mà sau khi tiến vào mấy cửa hàng, Vân Tri Thu bi ai phát hiện ra phú bà trong tiểu thế giới như mình ở đại thế giới lại chỉ là người nghèo. Thứ tốt chính thức một kiện nàng cũng không mua nổi. Động cái là mấy chục ức, trăm ức, ngàn ức, vạn ức hồng tinh. Chung quy không có khả năng vì một kiện đồ vật mình thích mà dùng toàn bộ của cải để mua. Nàng chỉ có thể thống khổ coi cho đã nghiền, thi thoảng lại dùng ánh mắt u oán nhìn qua Miêu Nghị.
Áp lực của Miêu đại quan nhân rất lớn. Ngủ với nữ nhân là diễm phúc, nuôi nữ nhân lại là áp lực. Có câu nói có áp lực mới có động lực. Cho nên chỉ nam nhân có tiền mới có thể nuôi nhiều nữ nhân. Người nghèo đừng suy nghĩ lung tung, nuôi không nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...