Phi Thiên

Thanh Mai thở dài:

- Trước kia vì sao đại nhân không nói rõ cho tiểu thư?

Dương Khánh ảm đạm nói:

- Người hiểu rõ nhi nữ không ai hơn được phụ thân. Đứa bé kia bình thường nhìn như không quan tâm, nhu thuận. Kỳ thực bên trong rất cứng rắn. Có lẽ các ngươi cũng nhìn ra, nó đối với Miêu Nghị từ đầu đã có tình ý, thậm chí càng ngày càng sâu. Nếu như ngay từ đầu ta nói với nó mình có mưu đồ khác, muốn phản bội Miêu Nghị. Sợ rằng nó sẽ để lộ bí mật. Miêu Nghị không phải là kẻ nhân từ nương tay, luôn đề phòng ta. Mọi người bất quá chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Trong lòng đều hiểu rõ. Một khi để lộ tin tức đối phương nhất định sẽ hạ độc thủ với ta. Chuyện lớn như vậy ta há có thể không coi trọng được? Há có thể nói cho nha đầu ngốc kia biết chứ?

Nhị nữ cũng khẽ than một tiếng, hiện tại tuy rằng nhìn như Miêu Nghị bất ổn, chỉ là thế đã lớn. Có giao tình với thần lộ các phái. Quan hệ với tứ phương cũng không tồi. Từ Vân Tri Thu hắn cũng thuận lý thành chương có quan hệ với Đại Ma thiên. Nghe nói quan hệ với đại sư phật quốc Thất Giới cũng không tệ. Hiện tại lại lấy nhi nữ của nhị gia Thiên Ngoại Thiên. Bằng vào thực lực của Dương Khánh căn bản không có cách nào phân cao thấp với Miêu Nghị.

Tóm lại ở Tiên quốc không có cách nào quyết đấu với Miêu Nghị. Huống chi hậu quả của việc kháng chỉ từ Thiên Ngoại Thiên cũng khó thoát. Biện pháp duy nhất là mang Tần Vi Vi thoát khỏi tiên quốc. Đó là còn tính là trốn dễ dàng. Có thể chạy thoát hay không cũng là một vấn đề. Cho dù có thể chạy đi, cũng không phải ai cũng như Miêu Nghị, có thể lăn lộn khắp nơi như Tinh túc hải, Lưu Vân sa hải, Ma quốc, Vô lượng quốc. Rất nhiều chuyện nghĩ thì dễ dàng, nhưng mà đó đều là chuyện người khác trải qua. Đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà trải nghiệm cũng không đơn giản như vậy. Ngươi có mấy cái mạng để đánh bạc chứ? Chuyển nhà càng không đánh cuộc nổi, không phải ai cũng có thể làm được. Huống chi người bên ngoài ai biết Dương Khánh ngươi là ai? Người biết nhiều hơn một chút cũng chỉ biết Dương Khánh là thủ hạ của Miêu Nghị.

Nhìn thấy bộ dáng của Dương Khánh như vây, nhị nữ đã biết rõ hắn không còn đường lui, chỉ có thể chấp nhận. Nếu không hắn đã không vô lực chán chường như vậy.

Ngồi xuống hai bên, ba người im lặng hòi lâu, Dương Khánh đột nhiên đứng lên.

Nhị nữ có chút kinh ngạc, phát hiện ra trong nháy mắt này dường như Dương Khánh phục hồi tinh thần lại, bộ dáng phấn chấn vô cùng. Dường như thoáng cái đã từ trong đả kích khôi phục lại, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

- Đại nhân, người đi đâu vậy?


Nhị nữ hỏi một tiếng.

Dương Khánh trầm giọng nói:

- Đi gặp cung chủ.

- Đại nhân, nghĩ lại đi.

Nhị nữ cuống quít đứng lên ngăn lại hắn. Sợ hắn chạy tới trước mặt cung chủ liều mạng. Bên kia Tử Liên cao thủ có một đống, hơn nữa phần lớn là thân tín của cung chủ. Tùy tiện một người cũng có thể diệt đại nhân, dùng sức mạnh không khác gì lấy trứng chọi đá.

Dương Khánh nhìn bộ dáng của nhị nữ, biết rõ hai người hiểu lầm cho nên mới cười khổ nói:

- Ta phải đi chịu thua với cung chủ.

....

Nhị nữ nghẹn họng, có chút nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm.

Dương Khánh lại chậm rãi đi ra ngoài, từ tốn nói:

- Việc đã tới nước này có tránh cũng vô dụng. Như vậy chỉ càng làm hỏng bét thêm. Ta sẽ cho cung chủ thấy mình thuần phục. Ta phải bảo đảm vị trí Đại tổng quản của mình. Cung chủ sắp tấn chức Quân sử, nếu như có thể đảm nhiệm chức vị đại tổng quản Thần lộ.... Chỉ có bản thân nắm giữ thực quyền thì mọi người mới nể trọng ta. Như vậy mới là chỗ dựa lớn nhất của Vi Vi, mới không làm cho Vi Vi chịu ủy khuất. Nếu không Vi Vi có tư cách gì ngang hàng nói chuyện với hai nhi nữ của nhị gia? Nha đầu ngốc kia đã quyết định đi theo con đường này, người làm phụ thân như ta không có bổn sự nào khác, cũng chỉ có thể phụ trợ nó hết sức mà thôi.

Dứt lời, hắn thoát ra khỏi hai người, nhanh chóng rời đi.

Nhìn qua thân ảnh Dương Khánh rời đi, Thanh Cúc thở dài:

- Đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, khoản nợ cả đời là nhi nữ. Sau khi có tiểu thư, đại nhân cũng không dám mạo hiểm nữa.

Thanh Mai cũng thở dài:

- Năm đó có một chút nhân duyên, cũng không biết vị phu nhân kia rốt cuộc là ai? Nếu như biết rõ nữ nhi của mình sắp thành gia lập thất, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.


Miêu Nghị một mình trốn trong tĩnh thất tu luyện, không có tu luyện mà nằm ở trên giường. Hai tay gối đầu, chân vắt chữ ngũ. Nhìn lên trên trần tĩnh thất không nháy mắt lấy một cái. Vẻ mặt không nhìn ra hỉ nộ ái ố, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Vân Tri Thu đang tiếp khách ở chính sảnh lại mỉm cười. Dương Khánh đã bày tỏ tấm lòng của mình trước mặt nàng, nhanh như vậy đã có thái độ, quả nhiên là thức thời. Chỉ có thể dùng mấy chữ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt để hình dung hành động này của đối phương.

Sau khi nghe Dương Khánh tỏ thái độ xong, Vân Tri Thu cười nói:

- Dương tổng quản không cần đa lễ, từ nay về sau chúng ta là người một nhà. Bổn cung sau khi tọa trấn Ngọc Đô phong còn cần nhờ tổng quản nhiều hơn. Vị trí Đại tổng quản Thần lộ không phải của Dương Khánh ngươi thì không ai có thể hơn được.

- Đa tạ quân sử để ý.

Dương Khánh cung kính hành lễ.

- Người một nhà không nói hai lời, Dương tổng quản đã nghĩ thông suốt vậy thì cũng nên đi thăm Vi Vi muội tử một chút. Muội ấy thành gia lập thất không nhận được lời chúc của ngươi chỉ sợ cả đời sẽ không vui vẻ. Hiện tại muội ấy đang ở hậu hoa viên, tâm tình rất là sa sút, đây không phải là tâm trạng nên có lúc này.

- Vâng.

Dương Khánh lên tiếng.

Vân Tri Thu nhìn qua bên cạnh mình:

- Tuyết nhi, dẫn Đại tổng quản đi gặp Vi Vi muội tử.


Dương Khánh cáo lui. Tuyết Nhi phụng mệnh dẫn đường. Dù sao hậu cung nhiều nữ quyến, không phải là nơi mà nam nhân bên ngoài có thể tùy tiện xông vào.

Mà Vân Tri Thu thì nở nụ cười sâu kín rồi thở dài một hơi. Đứng dậy muốn đi tìm Miêu Nghị. Nàng đi tới tĩnh thất tu luyện rồi đẩy cửa ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh giường đá của Miêu Nghị, nhìn qua Miêu Nghị đang thờ ơ với nàng. Nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, ôn nhu nói:

- Vẫn còn giận thiếp sao?

Miêu Nghị nói:

- Không, nàng nói đúng. Kỳ thực người ủy khuất nhất là nàng. Là ta vô dụng, nếu không nàng cũng không cần phải chịu ủy khuất như vậy.

Vân Tri Thu thở dài:

- Ngưu nhị, chỉ cần chàng không phụ thiếp. Thiếp thân nguyện ý vì chàng mà chịu tất cả ủy khuất. Chàng không oán hận thiếp thật chứ?

Ánh mắt Miêu Nghị từ trên trần tĩnh thất chuyển lên mặt Vân Tri Thu, cười nhạt nói:

- Có gì mà oan ức với hận chứ? Có lẽ ta nên vui vẻ mới đúng. Thoáng cái ta lại có thêm ba nữ nhân. Nam nhân khác chỉ sợ hâm mộ cũng không kịp, cho dù nằm mơ ta cũng nên vụng trộm cười mới đúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui