Phi Thiên
Vân Tri Thu cũng không sợ người khác nói Miêu Nghị bị cường đoạt. Nói tới chuyện cũ, Vân Tri Thu có chút ngứa ngáy tay chân. Việc này không phải nàng không biết, chỉ là vừa nghe thấy đã cảm thấy không thoải mái. Đợi sau khi Mục Phàm Quân nói xong, Vân Tri Thu nói:
- Việc này ta đã hỏi qua Miêu Nghị, chàng đã nói thẳng với ta.
- Ồ? Vậy hóa ra là ta lắm miệng sao? Chuyện xảy ra trong Lung Linh tông chắc hẳn ngươi cũng biết. An Như Ngọc sở dĩ hạ độc thủ với hắn cũng là bởi vì chuyện nhi nữ. Thế đạo này ngươi cũng biết rồi đó. Nếu như gả nữ nhi nàng cho người khác, trước mặt nam nhân khác cả đời đừng mơ ngẩng đầu lên được. Nếu như bởi vì một chút chuyện này mà cả đời không lấy chồng. An Như Ngọc cũng buồn phiền cả đời. Loại chuyện này dễ gây ra vết sẹo trong lòng người làm mẫu thân như nàng. Chuyện Lung Linh tông ta nhất định phải xử lý nàng. Hô Duyên Thái Bảo diện bích một vạn năm. Âu Dương Quang Tử Lộ Quân Sứ cũng nên xuống đài. Thế nhưng dù sao nàng cũng là đệ tử của ta. Nhiều năm như vậy không có công lao thì cũng có khổ lao. Người làm sư phụ như ta cũng không thể làm mọi chuyện quá tuyệt. Nếu như ngay cả đệ tử mình cũng lục đục nội bộ với mình, vậy sau này cũng không còn ai giúp ta làm việc được nữa. Cho nên đại sự của nhi nữ nàng ta phải lo. Hiện tại không có xử lý nàng là bởi vì để cho nữ nhi của nàng trước khi được gả đi có một chút thể diện. Sau khi thành gia lập thất sẽ tiếp nhận trừng phạt. Vân nha đầu, ta đã nói tới mức này, ngươi cũng nên lên tiếng tỏ thái độ chứ?
Ngươi đã đồng ý còn hỏi ta làm gì? Trong lòng Vân Tri Thu rất không thoải mái. Nhưng mà nàng lại cho rằng cái gọi là hỏi ý kiến của Mục Phàm Quân chỉ là làm bộ làm tịch. Căn bản không có chỗ cho nàng cự tuyệt. Miêu Nghị đã đụng vào người muội muội người ta nha.... Nàng vội vàng nói:
- Nhi nữ của nhị gia sao có thể làm thiếp cho người ta được chứ?
- Không làm thiếp thì làm gì? Chẳng lẽ còn gạt đi vị trí chính thất của ngươi? Bắt ngươi nhường lại vị trí chính thất sao? Như vậy ta cũng không đồng ý.
Mục Phàm Quân vươn tay nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vỗ tay nàng, nói:
- Nha đầu, vừa rồi ngươi cũng nói rồi đó. Có một ít chuyện cũng nên nhìn thoáng đi một chút. Hai thiếp mà thôi, tiến vào cửa nhà ngươi còn không phải nghe ngươi sao? Ngươi mới thực sự là nữ chủ nhân của cái nhà này. Phu thê Âu Dương Quang cũng phải nể mặt ngươi. Sau này sẽ là một trợ lực lớn cho ngươi. Ngươi yên tâm, không uy hiếp được vị trí của ngươi đâu. Ngươi cho rằng vì sao ta lại giáng chức Miêu Nghị thành Hành Tẩu rồi nâng ngươi lên làm cung chủ? Chính là không muốn có ai có thể uy hiếp được vị trí đương gia của ngươi. Vị trí Thần Lộ Quân sở dĩ chậm chạp không có bổ nhiệm cũng là lưu cho ngươi. Về sau cái nhà kia là do ngươi tính toán. Chuyện ái thiếp diệt thê không có khả năng xuất hiện trên người ngươi. Quan trọng nhất là dù sao ngươi cũng là cháu gái của Vân Ngạo Thiên. Cho ngươi là quốc quân tiên quốc cũng danh bất chính ngôn bất thuận. Miêu Nghị lấy nhi nữ của đồ đệ ta. Như vậy cũng gián tiếp có tầng quan hệ kia. Khi đó ngươi làm quốc quân cũng khiến cho người ta không thể nói gì được. Ít nhất huynh muội An Như Ngọc và Âu Dương Quang phải ủng hộ ngươi. Nha đầu, ta đang cố tình muốn nâng đỡ ngươi. Dụng tâm lương khổ nha. Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao?
Dụng tâm lương khổ? Ngươi có lòng tốt tới nâng đỡ ta như vậy sao? Vân Tri Thu cắn chặt môi, hiện tại rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ vì sao phu thê An Như Ngọc lại đột nhiên thân cận với mình. Nàng kiên trì nói:
- Ta đối với những danh vị kia không có hứng thú. Cũng không làm chuyện lấy nam nhân mình ra để đổi lấy địa vị.
- Nói bậy. Ai nói ngươi đang lấy nam nhân mình đổi địa vị? Đây là ta tứ hôn.
Sắc mặt Mục Phàm Quân trầm xuống, nắm chặt tay nàng, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén:
- Nha đầu. Nam nhân đều không đáng tin cậy. Cuối cùng phải dựa vào chính bản thân mình. Xuất thân ngươi đã quyết định cuộc sống ngươi không bình thường. Tư tưởng nam nữ tôn ti của gia gia ngươi không đúng. Ai nói nữ nhân cả đời phải chịu nam nhân quản? Ngươi đã tới bên cạnh ta, ta cũng không để ngươi làm một người bình thường được. Vị trí Quân sử này ngươi phải làm, không làm cũng phải làm. Việc này cứ quyết định như vậy đi.
Vân Tri Thu rất muốn nói một tiếng. Hiện tại rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao ngoại công ta lại không thể ở cùng ngươi một chỗ. Nào có nam nhân nào trong thiên hạ chịu được loại nữ nhân như ngươi chứ? Cho dù ngươi xinh đẹp tới nhường nào cũng vô dụng.
Nhưng mà những lời này nàng không dám nói ra khỏi miệng. Nàng cắn răng nói:
- Việc này ta đồng ý cũng vô dụng. Còn phải hỏi ý kiến của Miêu Nghị một chút. Dù sao cũng là chàng nạp thiếp, nếu như chàng không thích. Có bức cũng vô dụng.
Mặc dù không có cứng rắn từ chối, nhưng mà ngụ ý đã nói rõ bên trong.
Mục Phàm Quân hỏi lại:
- Ngươi cảm thấy có nam nhân nào không thích việc bên người có thêm nữ nhân hay sao? Nhi nữ của An Như Ngọc lớn lên không tồi. Một đôi tỷ muội xinh đẹp như hoa lại gả làm thiếp cho hắn. Diễm phúc mà người khác cho dù nghĩ cũng không dám. Sợ rằng hắn nằm mơ cũng phải vụng trộm cười. Ngươi dám cam đoan hắn không thích?
Sắc mặt Vân Tri Thu lập tức trắng bệch. Đúng vậy, nàng cũng không dám cam đoan Miêu Nghị sẽ không thích. Nói cho cùng là bản thân nàng không muốn tiếp nhận, là chính nàng ta muốn Miêu Nghị không thích.
Chậm rãi giơ tay lên, chậm rãi chải mái tóc dài cho Mục Phàm Quân.
Mục Phàm Quân cũng không ép nàng quá mức, bởi vì nàng biết rõ đối phương không đồng ý cũng phải đồng ý.
Im lặng một lúc, Vân Tri Thu rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Ti chức có thể đồng ý. Nhưng mà ti chức còn có một thỉnh cầu.
- Nói.
Mục Phàm Quân trực tiếp lên tiếng:
- Trừ đôi song tỷ muội này, lại thêm một người. Xin Thánh tôn cùng tứ hôn.
- Lại thêm một người?
Mục Phàm Quân cảm thấy kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Vân Tri Thu trong gương. Trong lúc nhất thời không đoán được chủ ý của Vân Tri Thu. Nhưng mà rất nhanh nàng đã bừng tỉnh:
- Ngươi lo lắng bối cảnh của đôi tỷ muội này làm cho ngươi không có biện pháp khống chế? Muốn thêm một người tới ngăn cản cùng ngươi sao? Được. Có ý nghĩ này cũng không sai. Ngươi cũng thông minh đó. Đây mới là thái độ mà một đương gia lên có. Ta đồng ý với ngươi.
Trong lòng Vân Tri Thu dở khóc dở cười. Loại nữ nhân này chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được. Quả thực Vân Tri Thu cũng phục nàng ta, trách không được ngoại công ta lại không để ý tới ngươi nữa.
Trở lại hành cung, nho sinh trông coi cửa vào Bát Phương trận của hậu cung mở ra trận pháp. Thợ mộc và thợ đá mang theo Hương Phi tháp tiến vào hậu cung.
Hạ kiệu, Vân Tri Thu mới từ trong Hương Phi tháp đi ra. Thiên Nhi, Tuyết Nhi tới hành lễ. Vân Tri Thu nhìn chung quanh một lát rồi thuận miệng hỏi một câu:
- Đại nhân đâu rồi?
Thiên nhi trả lời:
- Đại nhân đang tu luyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...