Phi Thiên

Mục Phàm Quân nét mặt sa sầm nói:

- Cứu người!

- Tuân lệnh!

Đường Quân lập tức lấy một tinh hoa tiên thảo thổi từng lũ tinh vân cấp cứu.

Đợi một lúc người tản ra khắp nơi sưu tầm lần lượt quay về, còn mang theo Vân Báo và bầy yêu Tinh Túc Hải. Đám người này ở xung quanh bị xem là đối tượng tình nghi, nhưng nghe nói Miêu Nghị bị người đánh lén bị thương thì không cần ai bắt ép bọn họ chủ động tới.

Kí Chủ tứ phương chưa đáp xuống đã hỏi dồn:

- Lão ngũ, chuyện gì vậy?

Vân Báo đáp xuống đất nhìn, ngước lên hỏi Mục Phàm Quân:

- Ai làm?

Mục Phàm Quân phớt lờ Vân Báo, biểu tình cực kỳ khó xem. Có người dám chạy đến nơi đây tập kích, nhưng địa điểm đánh lén sắp đặt quá tốt, vừa đúng tại nơi này, chỉ nghe tiếng động khi phản ứng lại thì không thấy bóng người đâu, đã dọc theo vách núi chạy xuống trốn mất.

Mục Phàm Quân cảm giác người đánh lén rất quen thuộc Thiên Ngoại Thiên, nàng quét mắt từng người, nhưng không nhìn ra manh mối gì.

Mấy sư huynh đệ Hô Diên Thái Bảo thầm lấy làm lạ, thỉnh thoảng nhìn đông nó tây.

An Như Ngọc nhìn Miêu Nghị bị thương nặng, biểu tình không rõ là lo lắng hay sao.

Âu Dương Quang nhìn Miêu Nghị bị thương nặng, cau mày. Có một số việc rất bất đắc dĩ, lúc trước An Như Ngọc đã nói kết quả cuối cùng cho Âu Dương Quang biết, gã biết hai nữ nhi của mình cuối cùng vẫn phải gả cho tiểu tử này, làm thiếp. Một đôi nữ nhi đi làm thiếp cho người ta, nỗi lòng Âu Dương Quang phức tạp.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Miêu Nghị ổn định vết thương rồi chậm rãi bò dậy.

Mục Phàm Quân hỏi ngay:

- Biết là ai làm không?

Miêu Nghị hơi suy yếu biểu tình tức giận nói:


- Đối phương che mặt nên ty chức không thấy rõ, nhưng đối phương sử dụng Vô Lượng, ty chức tình nghi là Phong Bắc Trần làm. Hắn cướp túi thú của ta, Tử Dương Tiên Sinh ở trong túi thú!

Mọi người nghe xong giật mình, Hồng Trần Tiên Tử cũng kinh ngạc nhìn Miêu Nghị.

Kí Chủ tứ phương ngó nhau, câm nín. Miêu Nghị và Phong Bắc Trần đã không đội trời chung, hễ có cơ hội là hắn sẽ bôi đen Phong Bắc Trần.

Lời này nói ra Vân Báo cũng không tin, tuy là quan hệ thân thích, ích lợi là ích lợi. Tử Dương Tiên Sinh bị người cướp đi rất quan trọng, Vân Báo phải làm rõ ràng.

Vân Báo nghi hoặc hỏi:

- Miêu Nghị, sao ngươi biết đối phương sử dụng Vô Lượng?

Miêu Nghị quay đầu lại nói:

- Tôn tử của Phong Bắc Trần chết trên tay ta, ta từng đánh với Vô Lượng thì sao không biết được?

Vân Báo cười nói:

- Nói rất đúng, tôn tử của hắn chết trên tay ngươi, nếu đúng là Phong Bắc Trần ra tay thì thù mới cộng hận cũ, ngươi cảm thấy Phong Bắc Trần sẽ tha cho ngươi sao? Nghe vừa rồi có người đánh lén ngươi, không biết khi bị đánh lén bên cnhạ ngươi có cao thủ bảo vệ không?

Miêu Nghị tức giận hỏi:

- Vân Báo, ý ngươi là sao?

Vân Báo cười gằn:

- Đừng nóng, chỉ cảm thấy có gì đó kỳ kỳ.

Vân Báo liếc qua đám người Thiên Ngoại Thiên:

- Chắc phải là cố ý liên hợp lại diễn trò đi?

Mục Phàm Quân lên tiếng:

- Nhãi ranh Ma kia, còn dám nói bậy bạ có tin ta xé nát mõm thối của ngươi không?

Vân Báo vui vẻ ngậm miệng, dù sao gã đã biểu lộ thái độ, không cần kích thích thêm nữa.

Mục Phàm Quân cũng ôm thắc mắc.

- Nhãi ranh Ma tuy miệng phun đầy phân nhưng nói có lý. Miêu Nghị, nếu thật sự là Phong Bắc Trần thì hắn đã làm thịt ngươi, chắc chắn ngươi không sống tới bây giờ được.

Miêu Nghị huơ trường đao màu tím đột nhiên tỏa ánh sáng màu xanh, ánh sáng xanh bắn vọt mấy trượng.

Miêu Nghị hét to:

- Nếu ta không có bảo bối này phòng hộ đánh đối phương không kịp trở tay thì ta thật sự chết rồi, tu vi đối phương quá cao!

Mọi người biểu tình giật mình, người đã chứng kiến nên biết đó là thứ gì, hét thất thanh:

- Thuyền U Minh Long!

Con ngươi Mục Phàm Quân co rút.

Người chưa gặp qua khi nghe xưng hô đó thì biểu tình ngạc nhiên. Cái gì? Đao này là thuyền U Minh Long trong truyền thuyết? Khác biệt quá lón với truyền thuyết.

Kí Chủ tứ phương nhìn nhau, bọn họ rất quen thuộc thứ này, là mọi người cùng nhau cướp từ linh đảo.

Mắt Vân Báo sáng rực hỏi:

- Miêu Nghị, ngươi lấy thứ này từ đâu ra?


Ánh sáng xanh đột nhiên nhanh chóng thu về thân đao.

Miêu Nghị giơ đao trong tay, xoay người nhướng mày nói:

- Ngươi mặc kệ ta kiếm đâu ra, ngươi có muốn thử uy lực của đao này không?

Uy lực của đao này, trong mọi người thì Hùng Uy Kí Chủ đông phương là ấn tượng khắc sâu nhất, đến nay lòng còn sợ hãi.

- ...

Vân Báo cười gượng, giơ tay nói:

- Miêu Nghị, đao này nhìn khá quá, không ngại tặng cho Bát thúc đi?

- Cướp đồ đến tận chỗ Thiên Ngoại Thiên của ta, có phải chán sống không?

Mục Phàm Quân dứt khoát ngăn cản:

- Lập tức cút ra Thiên Ngoại Thiên!

Bàn tay Vân Báo khựng lại giữa chừng, hết cách, Mục Phàm Quân sắp nổi sùng. Vân Báo xám xịt mang người bỏ chạy, ngoái đầu thèm thuồng nhìn bảo đao trong tay Miêu Nghị.

Miêu Nghị nháy mắt, Kí Chủ tứ phương mang người rút lui.

Mục Phàm Quân bỏ lại một câu:

- Miêu Nghị qua đây.

Mục Phàm Quân bay về Cửu Thiên cung.

Hô Diên Thái Bảo liếc qua Miêu Nghị, dặn dò cấp dưới tiếp tục tuần tra Thiên Ngoại Thiên.

Trong Cửu Thiên cung, Mục Phàm Quân không ngồi vài ngai báu mà đứng thẳng nhìn Miêu Nghị đi tới hành lễ.

Mục Phàm Quân vươn tay nói thẳng:

- Đưa đao cho ta xem!

Miêu Nghị đành lấy đao ra, hai tay dâng lên. Mục Phàm Quân xòe năm ngón tay hút vào trong tay lật xem một chốc rồi xóa bỏ pháp nguyên Miêu Nghị để lại, thay cái của mình, hơi thi pháp kích phát. Ánh sáng xanh rực rỡ, Mục Phàm Quân xoay đao mấy vòng trong tay, ánh sáng xoay theo.

Mục Phàm Quân vung hai cái, khen ngợi:


- Thật là bảo bối tốt!

Mục Phàm Quân ngước lên hỏi:

- Bảo bối này ngươi lấy ở đâu ra?

Miêu Nghị trả lời:

- Là lần đó Vu Hành Giả đánh rơi từ thuyền U Minh Long, trừ những Tiên Nguyên đan ra còn cho ta bảo bối này.

Mục Phàm Quân gật gù:

- Ta nghĩ cũng đúng, thứ này chỉ từng thấy trên thuyền U Minh Long, tuy là pháp bảo tứ phẩm nhưng chất liệu bất phàm, tiểu thế giới không làm ra được.

Mục Phàm Quân cầm đại đao yêu thích không buông tay, nàng vuốt ve thân đao nói:

- Miêu Nghị, thứ này ở trong tay ngươi sẽ vời họa đến cho ngươi đúng không?

Mục Phàm Quân liếc xéo qua.

Ám chỉ quá rõ ràng, Miêu Nghị biết điều thì dâng lên. Nhưng Miêu Nghị cố ý giả ngu không lên tiếng.

Mục Phàm Quân không khách sáo, thấy hắn không nỡ thì nói thẳng:

- Ta thấy đao này để lại chỗ ta đi, ý ngươi sao?

Miêu Nghị thầm thở dài, cái này khác gì cướp trắng trợn, biết ngay lấy đao ra thì không giữ được. Nhưng hết cách, muốn cứu Yêu Nhược Tiên thì phải hy sinh thanh đao này, không thì người ta không tin gã bị người cướp đi. Phải trả cái giá đủ lớn mới khiến người tin tưởng chuyện này không liên quan tới hắn.

Miêu Nghị bất đắc dĩ không còn cách nào khác, muốn mạng của Yêu Nhược Tiên hay thanh đao này, cuối cùng hắn chọn giữ mạng Yêu Nhược Tiên.

Nhưng không thể đưa dễ dàng, quá rộng rãi sẽ khiến người nghi ngờ.

Miêu Nghị cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Thánh Tôn đã thích thì ty chức nguyện ý dâng lên, nhưng vết thương trên người ty chức chưa lành, muốn xin hai gốc tinh hoa tiên thảo...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui