- Đại sư huynh!
Hạng Bách Đình dừng bước, nghe tiếng bước chân của Mạc Quân Lan đến gần.
Mạc Quân Lan đứng sau lưng Hạng Bách Đình, run giọng hỏi:
- Đại sư huynh, lời đồn thật như vậy không?
Từ khi có tin đồn thì Mạc Quân Lan đã muốn hỏi câu này, bất đắc dĩ không hỏi được, hôm nay nàng không nhịn nổi nửa.
Hạng Bách Đình đột nhiên xoay người tát mạnh, một tiếng bốp giòn vang, Mạc Quân Lan bị đánh té ngồi xuống đất.
Hạng Bách Đình chỉ vào Mạc Quân Lan lạnh lùng nói:
- Nàng muốn làm gì? Bây giờ còn muốn làm gì? Hối hận gả cho ta? Muốn biết thật giả thì đi hỏi mẫu thân của nàng!
Hạng Bách Đình không biết cơn giận đến từ đâu, tóm lại câu hỏi của Mạc Quân Lan chọc tức gã. Trước kia Hạng Bách Đình chưa từng vũ phu với nàng, thậm chí không nói nặng một câu, gã cũng không dám. Hạng Bách Đình luôn nâng niu Mạc Quân Lan trong lòng bàn tay che chở, nhưng hôm nay gã không kiềm chế được.
Đánh xong Hạng Bách Đình hối hận, tuy rằng đạo lý trên đời là phu là trời thê là đất, nhưng có một số việc vĩnh viễn nhìn theo người. Người ta có thể tam thê tứ thiếp nhưng Hạng Bách Đình không dám, chẳng dám nhắc tới chuyện nạp thiếp. Bối cảnh của Mạc Quân Lan bày ra đó, Hạng Bách Đình không trêu vào được.
Nên Hạng Bách Đình hoảng hốt nâng Mạc Quân Lan dậy, rối rít xin lỗi. Khuôn mặt Mạc Quân Lan buồn bã mặc cho Hạng Bách Đình xoa dịu, không nói một câu.
Thiên Ngoại Thiên, phồn hoa qua hết chỉ còn mảnh đất thanh tịnh.
Dãy núi quần điện cúi đầu. Lăng tuyệt đỉnh, tay có thể hái vì sao.
Một tòa cung ngọc cổ xưa, ngoài Cửu Thiên cung, mây mù bay theo gió. Trên bậc thang bạch ngọc kéo dài lên cao, Mục Phàm Quân khoanh tay đứng, mặt không biểu tình.
Âu Dương Quang biểu tình bi thương cúi đầu đứng trên bậc thang phía dưới. Tám Quân Sử sống sót đều có mặt xếp thành hai hàng. Âu Dương Quang vẫn đau xót kể ra.
Tám Quân Sử đã báo cáo cụ thể tỉ mỉ chuyện xảy ra trong Linh Lung tông, xin Tiên Thánh Mục Phàm Quân làm chủ.
Dù đám người Miêu Nghị cũng đến bên này nhưng lấy hắn làm trung tâm tốc độ bay khá chậm, không nhanh như những người này.
Đường Quân, Tông Trấn, Hồng Trần, Nguyệt Dao xếp hàng dài dứng sau lưng Mục Phàm Quân.
Sau khi biết chuyện xảy ra trong Linh Lung tông thì khuôn mặt Nguyệt Dao tràn đầy lo âu. Hồng Trần thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Nguyệt Dao, thầm thở dài. Vị đại ca này thật biết cách gây sự, hoặc lánh đời không ra, vừa ra liền gây sự, làm ra chuyện lớn như vậy làm sao kết thúc đây?
Âu Dương Quang đứng bên dưới ngừng kể, Mục Phàm Quân rũ mi mắt lạnh lùng hỏi:
- Nói xong rồi?
Âu Dương Quang chắp tay nói:
- Miêu Nghị ăn cây táo, rào cây sung, hại Nhị gia rơi vào tay Phong Bắc Trần chịu nhục, xin Thánh Tôn nghiêm trị!
Mục Phàm Quân hỏi:
- Đều không biết ân oán giữa Miêu Nghị và Vô Lượng quốc là gì? Miêu Nghị đi Linh Lung tông là ai đồng ý? Não Nhạc Thiên Ba bị hư sao?
Câu này hỏi trúng ngay điểm then chốt, Âu Dương Quang nghẹn lời. Gã biết rõ nội tình trong đó, việc đi Vô Lượng quốc là Mục Phàm Quân giao cho An Như Ngọc giải quyết, lúc Nhạc Thiên Ba báo việc này lên nàng liền đồng ý. Ban đầu Âu Dương Quang không biết chuyện, khi đến Linh Lung tông mới biết.
May mắn Nhạc Thiên Ba đã chết, không còn đối chứng.
Âu Dương Quang bị hỏi nổi gai sống lưng, cung kính nói:
- Ty chức không biết.
Mắt Mục Phàm Quân lóe tia sắc bén lạnh lùng nói:
- Yêu quốc và Vô Lượng quốc liên hợp đặt bẫy mưu sát Miêu Nghị, trong các ngươi có ai ăn cây táo, rào cây sung nhúng tay vào không?
Câu này hỏi có tiền căn hậu quả, có thể nói là từng con dao đâm ngay vào mấu chốt. Một nữ nhân mà trở thành lục thánh trong lục quốc đi đến bây giờ thì không hồ đồ, không dễ bị lừa gạt, không thì Mục Phàm Quân đã chẳng sớm đào hố chờ Miêu Nghị, bóp chặt đuôi hắn.
Âu Dương Quang bị hỏi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, gã sớm cảm thấy làm vậy là không ổn, mấy lần khuyên nhủ An Như Ngọc nhưng hết cách, khi nữ nhân đã cố chấp thì không khuyên can được.
Lúc này Âu Dương Quang đánh chết không thừa nhận, gã và Quân Sử cùng biểu thị không có.
Quân Sử khác không biết chuyện bên trong, An Như Ngọc không ngốc, làm loại chuyện này còn khoe ra khắp nơi.
Mục Phàm Quân lạnh nhạt nói:
- Không có thì tốt!
Mục Phàm Quân quét mắt qua mọi người, hơi ngừng lại trên mặt Âu Dương Quang. Mọi người đều không thừa nhận thì Mục Phàm Quân không hỏi nhiều, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khoanh tay đứng chờ.
Mục Phàm Quân không nhúc nhích, các Quân Sử đứng bên dưới và mấy đệ tử ở phía sau cũng ngoan ngoãn đứng yên.
Không chờ quá lâu, đôi mắt phượng đột nhiên mở ra bắn tia sáng, Mục Phàm Quân nhìn hướng chân trời, mọi người cũng vội xem.
Một đám người bay tới, nhóm Vân Báo, bầy yêu Tinh Túc Hải vây quanh Miêu Nghị. Tay Miêu Nghị còn kiềm giữ Thôi Vĩnh Trinh, Phong Bắc Trần không nhanh không chậm theo sau đám người.
Phong Bắc Trần thấy Mục Phàm Quân ở Cửu Thiên cung thì lắc mình bay tới, đứng trên bậc khá gần với nàng. Vẻ mặt Phong Bắc Trần lạnh nhạt tự nhiên, gã kéo An Như Ngọc ra, bóp cổ nàng. Bộ dạng An Như Ngọc chật vật ở yên trong tay Phong Bắc Trần làm con tin.
Đám người Tông Trấn thân thiết kêu lên:
- Sư tỷ!
Mục Phàm Quân giơ một tay lên, các đệ tử yên lặng. Miêu Nghị dẫn theo đám người đáp xuống đất, kiềm giữ Thôi Vĩnh Trinh làm con tin.
Đến nơi này đám người Vân Báo lơ lửng trên không trung, chỉ có nhóm Túc Chủ tứ phương Tinh Túc Hải là vây quanh Miêu Nghị, cẩn thận cảnh giác.
Nên nói sao đây, mặc kệ Miêu Nghị đúng hay sai thì bắt Thôi Vĩnh Trinh làm con tin, buộc Phong Bắc Trần cũng phải bắt con tin làm áp chế, giằng co với gã quay về Thiên Ngoại Thiên, điều này khiến Mục Phàm Quân hơi thưởng thức nhưng nàng không lộ vui giận ra ngoài.
Âu Dương Quang chỉ vào Miêu Nghị bên dưới, tức giận quát:
- Ngươi còn dám trở về!
- Tên giặc to gan!
- Thứ đồ ăn cây táo, rào cây sung!
Các vị Quân Sử nhìn Miêu Nghị là thấy nóng máu. Không nói cái khác, chỉ nói Miêu Nghị lấy mạng sống của bọn họ làm giao dịch, một cung chủ mà lấy mạng đám Quân Sử đi giao dịch, không nói đáng hận cỡ nào, chỉ cần nhớ lại mạo hiểm lúc đó suýt mất mạng sống, bọn họ không tức giận mới lạ, cộng đồng lên án công khai.
Tông Trấn, Đường Quân thu lại ánh mắt từ người Miêu Nghị, bản năng liếc nhau, câm nín.
Hồng Trần, Nguyệt Dao trong mắt tràn đầy lo lắng.
Miêu Nghị đáp xuống bậc thang bên dưới, nhìn lão tam trước, thầm nhủ: Các ngươi nghĩ ta muốn đến sao? Nếu không phải lão tam bị giữ ở đây thì lão tử sớm phủi mông rời đi!
Ý nghĩ này lướt nhanh trong lòng Miêu Nghị, hắn không phải loại người mặc kệ ai chỉ trích mình mà không cãi lại.
Miêu Nghị bi thương tức giận nói:
- Xin Thánh Tôn làm chủ cho ty chức!
Mục Phàm Quân lạnh lùng hỏi:
- Một cung chủ nho nhỏ nhà ngươi có chuyện gì cần bản tôn làm chủ?
Miêu Nghị bi môi hướng đám người:
- Trong các vị không biết là ai liên hợp với Yêu quốc và Vô Lượng quốc đặt bẫy ở Linh Lung tông mưu hại ty chức!
Miêu Nghị không chỉ định An Như Ngọc, cứ quơ đũa cả nắm không thì không cách nào giải thích tại sao hắn không quan tâm sự chết sống của Quân Sử, lấy mạng một đám Quân Sử ra làm giao dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...