Hai ngày sau, Miêu Nghị vẫn kiên cường mang theo Tần Vi Vi đi đỉnh núi gặp Nhạc Thiên Ba.
Nhạc Thiên Ba liếc qua Tần Vi Vi, hỏi:
- Đây là ai? Hình như hơi quen mắt.
Lúc Miêu Nghị thành hôn Nhạc Thiên Ba đã gặp qua Tần Vi Vi, nhưng một tiểu nhân vật không được gã để bụng.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Là giám quân nội nhân phái tới.
Tần Vi Vi nghẹn họng, nhưng càng nhiều là căng thẳng sau khi gặp Quân Sử.
Nhạc Thiên Ba buồn cười nói:
- Ha ha! Miêu phu nhân thật là người kỳ diệu, không ngờ gia giáo của Miêu cung chủ nghiêm khắc vậy.
Nhạc Thiên Ba đang trêu Miêu Nghị bị thê tử quản lý gắt gao.
Miêu Nghị thở dài thườn thượt:
- Ài, thì đó.
- Két!
Không trung có tiếng hót, Thanh Vân Linh Tước linh thú của Nhạc Thiên Ba bay lượn. Nhạc Thiên Ba bay lên trước, một đám người theo đuôi đáp xuống lưng linh cầm lướt đi nhanh.
Thành viên cả đội giống lúc xưa đi Linh Lung tông, chỉ thiếu Trình Ngạo Phương, từ Miêu Nghị thay thế.
May mắn An Như Ngọc xuất phát ngay từ bên Thiên Ngoại Thiên chứ không lại đây đi chung, nhưng dọc đường đi Miêu Nghị luôn mãi lo nghĩ tình hình sau khi gặp mặt An Như Ngọc.
Mười chín mới bắt đầu nhưng người ta đã đến vào ngày mười tám. Không chỉ đám người Nhạc Thiên Ba tính thời gian mà thế lực cao tầng của các nàng cũng đến. Miêu Nghị mơ hồ nhận ra sự việc không ổn, một việc kinh động nhiều người như vậy, có vẻ người hứng thú với Yêu Nhược Tiên không chỉ mỗi bên Đại Ma Thiên.
Trước kia chưa thấy bao nhiêu người hứng thú với Yêu Nhược Tiên, Miêu Nghị suy đi nghĩ lại thầm la hỏng rồi, hắn tính sót vụ bảo tháp Linh Lung. Có lẽ chính bảo tháp Linh Lung khiến các nước chú trọng, Miêu Nghị hối hận tại sao quên mất lúc trước Thiên Ngoại Thiên từng ra lệnh tìm kiếm tu sĩ luyện bảo.
Linh Lung tông không hoan nghênh những vị khách này đến xem trò cười, nhưng ngươi có thể từ chối một nhà, nếu nhiều nhà thì sao? Cao tầng các nước đòi xem, ngươi chỉ có thể chiêu đãi.
Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, đoàn người Nhạc Thiên Ba vừa đến bên An Như Ngọc cũng tới nơi. Người bên Tiên quốc biết hôm nay An Như Ngọc tới nên đã chờ nghênh đón sẵn.
An Như Ngọc từ trên trời giáng xuống lập tức nhìn Miêu Nghị chằm chằm, nhưng nàng chỉ liếc mắt một thoáng rồi quay đầu đi, khách sáo vài câu với mấy vị Quân Sử đến trước.
Trùng hợp là người bên Yêu quốc cũng đến, có cả Cơ Mỹ Mi.
Miêu Nghị thấy Cơ Mỹ Mi, nàng cũng thấy hắn, hai người nhìn nhau rồi quay đầu đi. Miêu Nghị chửi thầm trong bụng, sao đi đâu cũng thấy nữ nhân này? Bây giờ gặp ngay chỗ đã giết nhi tử của nàng ta.
- Có lời gì chờ người đến đông đủ rồi nói, mọi người tự về chỗ của mình đi, Âu Dương Quang, qua đây chút.
An Như Ngọc giải tán mọi người, chỉ mang theo trượng phu rời đi. Hai người là phu thê, không ai cảm thấy có gì không ổn.
Đến điểm dừng chân, An Như Ngọc vào chính sảnh, đuổi người khác đi chỉ giữ lại Âu Dương Quang.
Âu Dương Quang hỏi:
- Có chuyện gì?
Sắc mặt Âu Dương Quang tối tăm, gã cũng trông thấy Miêu Nghị rồi.
An Như Ngọc chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh nói:
- Miêu Nghị cũng đến.
Âu Dương Quang cáu kỉnh bảo:
- Ta nhìn thấy!
Sắc mặt An Như Ngọc lạnh lùng nói:
- Miêu tặc không chết thì ta ăn ngủ không yên, hắn đã đến thì đừng hòng sống trở lại!
Âu Dương Quang giật mình kêu lên:
- Nàng muốn giết hắn?
- Là nhục nhã lớn! Trên đời không có tường không lọt gió, Huyên Huyên và Lang Lang không thể suốt đời không tìm nam nhân, nếu nam nhân tương lai của hai nữ nhi phát hiện bọn họ sớm mất trinh, cộng thêm nghe tiếng gió thì nam nhân nào chịu được? Miêu tặc phải chết thì mới trấn an được người ta, hắn không chết không được!
An Như Ngọc nhớ lại mình còn tự tay tặng áo cho Miêu Nghị là tức run người, hối hận tự tát mình bao niêu lần.
Âu Dương Quang cũng hận Miêu Nghị chết cho rồi, nhưng gã cảm thấy suy nghĩ của An Như Ngọc quá cực đoan.
Âu Dương Quang nhíu mày nói:
- Giết hắn rồi khi về nàng ăn nói làm sao?
An Như Ngọc giương mắt nhìn Âu Dương Quang:
- Không cần chúng ta tự ra tay. Có quá nhiều người muốn giết hắn, Phong Bắc Trần muốn giết hắn, Cơ Mỹ Mi cũng muốn giết hắn. Chúng ta không cần nhúc nhích tay, chỉ cần sáng tạo cơ hội cho bọn họ hành động là đủ rồi. Phu quân hãy tự mình đi liên lạc với hai bên, ta nghĩ bọn họ rất sẵn sàng giết Miêu tặc.
Về chuyện này...
Âu Dương Quang chậm rãi đi tới một bên ngồi xuống, giữ im lặng, không biết đang do dự hay tìm cách gì.
An Như Ngọc thấy Âu Dương Quang không tỏ thái độ thì vẻ mặt khó chịu hỏi:
- Như thế nào? Phu quân có ý kiến?
Âu Dương Quang khẽ thở dài:
- Sự việc đã đến nước này, nếu nàng thật sự lo lắng thì cùng lắm Lang Lang và Huyên Huyên suốt đời không gả.
An Như Ngọc nét mặt sa sầm nói:
- Phu quân đang nói nhảm cái gì? Chỉ cho phép nam nhân các ngươi sung sướng tam thê tứ thiếp, nữ nhân xứng đáng cả đời làm khúc gỗ?
- Nếu thật sự không được thì lùi một bước, chúng ta không tiện mở miệng nhưng có thể tìm người khác hỏi thay, xem tiểu tặc kia có chịu cưới luôn Lang Lang và Huyên Huyên không?
- Mệt phu quân nói ra được, thân phận của chúng ta là gì? Nữ nhi của chúng ta có thể làm thiếp cho người sao? Còn tặng một đôi nữ nhi làm thiếp, có loại phụ mẫu như chàng không?
Cái này không được cái kia cũng không tốt, Âu Dương Quang đành câm miệng.
Các Quân Sử bên Tiên quốc đến đông đủ, tập thể tiến đến bái kiến nhị gia, những kẻ không phận sự lui ra.
Tuy An Như Ngọc là nữ nhưng cân quắc không thua tu mi, tư thái cao còn hơn nam nhân bình thường. An Như Ngọc đứng trước mặt Quân Sử như hạc trong bầy gà.
An Như Ngọc lạnh lùng quét mắt mọi người, nói thẳng:
- Lần này chiêu các vị Quân Sử cùng đến là vì Tử Dương Tiên Sinh. Chuyện bảo tháp Linh Lung ngày xưa chắc mọi người đều đoán được ý đồ của Phong Bắc Trần? Nhưng Linh Lung tông nằm trong tay Phong Bắc Trần, không thể cho Tiên quốc ta dùng. Bây giờ Tử Dương Tiên Sinh cao đồ của Linh Lung tông muốn khiêu chiến với Linh Lung tông, chúng ta mỏi mắt mong chờ. Nếu là cao thủ luyện bảo hiếm có thì phải giành về bên chúng ta, nếu không được thì không thể cho người khác dùng!
Các vị Quân Sử nhìn nhau, thật là thất phu vô tội hoài bích có tội, không ngờ Tử Dương Tiên Sinh vì tay nghề luyện bảo mà vời đến họa sát thân cho mình.
Tô Dạ Dần Lộ Quân Sử trầm ngâm nói:
- Nhị gia, người các nước đều đến, xem tình huống thì e rằng không chỉ riêng chúng ta có ý tưởng này.
An Như Ngọc gật đầu nói:
- Mọi người đều có ý đó là việc tốt. Thánh Tôn đã dặn hành động tùy tình huống, nếu có thể thì dứt khóa xóa sổ Linh Lung tông, tránh cho Phong Bắc Trần có quá nhiều ý tưởng. Nếu hành động, không cần hô lên tất cả đều sẽ tham gia. Trong lòng các vị chuẩn bị trước đi, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân. Còn nữa, tạm thời đừng lộ ra chuyện này với người bên dưới để tránh lộ tiếng gió.
Bên này đang mật mưu, Miêu Nghị thì đang thăm viếng. Kí Chủ tứ phương đã đến, mỗi người mang một Tả Sứ, hai Yêu Vương. Có mười sáu người Tinh Túc Hải cùng đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...