Trong tình huống này mọi người đều đề cử gã là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu gã còn tự đề cử bản thân thì có là đồ ngốc mới làm vậy, còn muốn mặt mũi không? Ít nhất nên biểu hiện người thừa kế chưởng môn phải có tính đạo đức, môn phái này không phải nhà của bọn họ, phụ thân làm chưởng môn truyền cho nhi tử vốn dễ khiến người lên án.
Ngọc Hư Chân Nhân chậm rãi quét mắt qua mọi người, gật đầu nói:
- Đức Minh!
Đức Minh đáp ngay:
- Có đệ tử!
Ngọc Hư Chân Nhân hỏi:
- Ngươi có chịu theo ý của mọi người không?
Đức Minh do dự một lúc rồi nói:
- Nếu các vị sư huynh đệ đã tin tưởng như vậy thì đệ tử không dám phụ ý tốt của mọi người, sau này sẽ cúc cung tận tụy cho Chính Khí môn!
Ngọc Hư Chân Nhân quyết định:
- Nếu vậy thì theo ý của mọi người, cuối cùng giao cho chưởng môn quyết định.
Ngọc Hư Chân Nhân khẽ thở dài:
- Đức Minh. Lúc trước chưởng môn có dặn không thể nào người toàn Chính Khí môn chạy đi buôn bán, đặc biệt là người thừa kế chưởng môn. Làm người thừa kế chưởng môn phải ưu tiên quen thuộc sự vật của Chính Khí môn, nên chưởng môn hạ nghiêm chỉ sau khi đề cử người thừa kế rồi lập tức lệnh kẻ đó rút khỏi việc kinh thương qua lại, từ bỏ mọi quyền kinh thương trong tay giao cho người khác gánh vác. Người được đề cử lập tức trở về Chính Khí môn nhận thử thách!
Trong phòng yên lặng, mọi người đều ngạc nhiên. Đức Minh vụt ngẩng đầu nhìn Ngọc Hư Chân Nhân, ngập ngừng muốn nói nhưng không thốt thành lời.
Nói cái gì? Đề cử Đức Minh là ý của mọi người, cũng chính gã đồng ý nhận đề cử, không thể vì bị cướp đi quyền kinh thương mà lật lọng đòi bỏ vị trí người thừa kế chưởng môn, nếu không thì gã xem vị trí người thừa kế chưởng môn là cái gì?
Đức Minh không ngờ còn có hậu chiêu này. Ai nói làm người thừa kế chưởng môn thì phải bỏ quyền lớn kinh thương? Nhưng ai quy định người thừa kế chưởng môn được quyền kinh thương? Nếu Đức Minh làm người thừa kế chưởng môn còn tiếp tục giành quyền to kinh thương của Chính Khí môn thì các vị sư huynh đệ sẽ nhìn gã như thế nào?
Đức Minh không có cách nào nói ra lời giành quyền lợi cho mình, gã lờ mờ nhận ra điều gì, nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị. Miêu Nghị ngồi bưng tách trà chậm rãi uống, không thèm nhìn phản ứng của Đức Minh. Lúc trước Miêu Nghị nói đỡ giúp Đức Minh nhưng bây giờ hắn giả bộ như không thấy.
Miêu đại cung chủ lăn lộn trên quan trường tiểu thế giới, chơi trò đấu tranh dễ như chơi, lúc nên giả bộ hồ đồ thì sẽ không ra vẻ thông minh.
Đức Minh miệng đầy cay đắng chắp tay lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Ngọc Hư Chân Nhân nói:
- Ngươi rời khỏi kinh thương phải về Chính Khí môn, mấy năm nay ngươi tích lũy danh sách khách thương, tức là thứ một bản hai phần, giao nó ra đi, các sư huynh đệ của ngươi cần dùng.
Đức Minh nghe câu đó càng hiểu chuyện này liên quan đến Miêu Nghị. Lúc trước Miêu Nghị dặn Đức Minh làm thứ sao chép hai bản đó, chỉ mình hắn biết. Đức Minh lại nhìn Miêu Nghị, hắn vẫn đang cúi đầu uống trà, mặt không biểu tình.
Đức Minh còn có thể nói cái gì? Không lấy ra cho các sư huynh đệ dùng? Cố ý muốn chơi xấu sao?
Đức Minh khó khăn nuốt nước miếng:
- Rõ!
Đức Minh lấy một trữ vật giới chỉ ra, cười khổ nói:
- Ta chỉ mang một phần trên người, còn một phần giấu dưới lầu.
Ngọc Hư Chân Nhân nhận lấy, nghiêng đầu kêu lên:
- Sư đệ!
Có hai người bước vào cửa, không biết Ngọc Luyện Chân Nhân đến từ khi nào, và Đấu Kê Nhãn, phụ trách quản lý gieo trồng linh thảo trong Chính Khí môn cũng là người quen cũ của Miêu Nghị, ngày xưa hai người hay uống rượu với nhau.
Ngọc Hư Chân Nhân nói:
- Đi cùng Đức Minh lấy đồ tới.
Ngọc Luyện Chân Nhân vươn tay, Đức Minh cúi đầu xoay người đi.
Đối diện đòn tấn công âm mưu đã lâu, Đức Minh hiểu ngay mình thua, mưu tính dùng lòng người toàn Chính Khí môn bức ép nhóm chưởng môn đã phá sản. Nhóm chưởng môn tấn công ngược lại, Đức Minh không có sức đánh trả, ném ra cái phao ‘người thừa kế chưởng môn’ tròng lên người gã khiến gã có miệng không thể nói. Chiêu này vừa ác vừa chính xác, đánh tan hết mưu tính nhiều năm của Đức Minh.
Mãi đến lúc này mọi người mới các ngươi có gì đó kỳ kỳ, tại sao lấy đồ mà cần sư thúc đích thân ra mặt đi cùng? Sao chúng ta không biết Ngọc Luyện sư thúc đến từ bao giờ? Mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hơi kỳ kỳ.
Bên dưới rất nhanh lấy đồ xong, giao vào tay Ngọc Hư Chân Nhân. Ngọc Hư Chân Nhân lấy hai ngọc điệp trong trữ vật giới chỉ ra so sánh từng mục một, xác nhận không sai liền cất đi.
Ngọc Hư Chân Nhân nói:
- Nhờ sư đệ hộ tống Đức Minh về Chính Khí môn, dọc đường đi đừng để có gì sơ xuất. Lên đường ngay đi!
Thậm chí không cho Đức Minh cơ hội ở lại gói ghém đồ đạc, vì đề phòng gã mật báo phản công. Ngọc Luyện Chân Nhân tự mình dẫn Đức Minh đi, hoặc nên nói là áp giải.
Bảo Liên thấy tận mắt phụ thân của mình khuôn mặt buồn bã bị mang đi, nàng cúi đầu thở dài thườn thượt. Làm tôn nữ của chưởng môn, nữ nhi của Đức Minh, Bảo Liên đi gần hai người nên biết nhiều việc hơn, không thì lúc trước đã chẳng nhắc nhở Miêu Nghị coi chừng Hoàng Phủ Quân Nhu.
Bảo Liên biết rõ đây là gia gia ra tay, một người là gia gia một người là phụ thân, nàng đứng về phía nào cũng không ổn.
Ngọc Hư Chân Nhân kêu lên:
- Đức Chính!
Đức Chính lập tức đứng dậy:
- Có đệ tử!
Ngọc Hư Chân Nhân nói:
- Từ hôm nay trở đi chưởng quầy Chính Khí tiệm tạp hóa chỗ này do ngươi tiếp nhận, hãy tận tâm tận sức vào!
Đại sư huynh trong mọi người quả nhiên có thể gánh trách nhiệm nặng nề:
- Rõ!
Ngọc Hư Chân Nhân trịnh trọng khuyên bảo mọi người:
- Sau này các chi nhánh Chính Khí tiệm tạp hóa sẽ do ta đích thân quản lý. Trước khi chi nhánh chưa khai trương, mọi người chưa đi chi nhánh tọa trấn thì nhớ khiêm tốn cẩn thận, cố gắng học tập nhiều vào.
Các đệ tử đứng lên lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Miêu Nghị ở một bên bưng tách trà thầm thở phào. Trấn an đám người này rồi thì những người bên dưới không gây sự được, dù sao những đệ tử bên dưới Chính Khí môn toàn ra từ tay mấy người này. Đức Minh muốn liên hợp với Hoàng Phủ Quân Nhu làm trò mèo gì trong Chính Khí môn cũng khó khăn, tiếp theo có đủ thời gian cho nhóm chưởng môn Ngọc Linh ổn định cục diện, chỉnh đốn Chính Khí môn.
Đám người giải tán, Bảo Liên cúi đầu âm thầm theo sau mọi người, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ngọc Hư Chân Nhân khoanh tay đi tới bên khung cửa ổ, khẽ thở dài:
- Thật ra Chính Khí tiệm tạp hóa được như hôm nay đúng là Đức Minh đã bỏ nhiều tâm huyết vào, có công với Chính Khí môn, nhưng đã đi sai đường.
Miêu Nghị tiện tay đặt tách trà lên bàn, đứng dậy đến sau lưng Ngọc Hư Chân Nhân:
- Loại chuyện này khó nói ai đúng ai sai. Đức Minh có suy nghĩ của mình, chân nhân và các chưởng môn có tính toán khác. Mọi người đều có một mục đích là muốn Chính Khí môn tốt hơn, chẳng qua không chấp nhận con đường đối phương đi. Chưởng môn và chân nhân cảm thấy Chính Khí môn nên ưu tiên hơn thương nghiệp, Đức Minh thì cho rằng chú trọng thương nghiệp hơn Chính Khí môn, đây là hai con đường, có lẽ trăm sông đổ về một biển nhưng khó thể điều hòa. Hai bên không cách nào thuyết phục đối phương vậy thì đành đấu tranh phân thắng thua. Nếu thua thì kết cuộc như Đức Minh, ta vừa đúng đứng về phía chưởng môn, chỉ có vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...