Phi Thiên

- Chẳng lẽ mặt mũi Đức Minh đạo trưởng thật vô dụng sao?

Lời này làm Đức Minh im lặng, hắn cũng ý thức mặt mũi của mình trong mắt Hoàng Phủ Quân Nhu không đáng tiền.

Hoàng Phủ Quân Nhu khẽ giật mình kịp phản ứng, nội tâm mắng thầm, gia hỏa này cố ý châm ngòi ly gián, ngươi cũng nói yêu thích ta? Có người yêu thích ta như vậy sao?

Nhưng mà Đức Minh là khâu trọng yếu trong kế hoạch của nàng, giá trị Đức Minh vượt xa một ngàn tỷ hồng tinh, nghĩ lại vẫn không nên để Đức Minh thất vọng đau khổ, cuối cùng thở dài:

- Nếu là mặt mũi của Đức Minh chưởng quầy, cũng chỉ cần Đức Minh chưởng quầy nguyện ý bảo đảm cho ngươi, ta cũng không còn gì để nói.

Miêu Nghị lập tức chắp tay cảm tạ Đức Minh.

Đức Minh khôi phuc tinh thần, hắn phát hiện mình vừa rồi nghĩ nhiều, kỳ thật Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn chiếu cố mặt mũi của hắn, một ngàn tỷ hồng tinh đấy, mặt mũi cũng không nhỏ, hắn nói:

- Cư sĩ, kỳ thật ta cảm thấy ngươi mua Bát Phương Trận không bằng đổi Tiên Nguyên Đan đề cao tu vi.

- Ha ha, hảo ý đạo trưởng ta tâm lĩnh, ta cần dùng nó, mong ngươi thành toàn.

Miêu Nghị dứt lời lấy ngọc giản ra viết vào đó, cũng đóng pháp ấn giao cho Đức Minh.

Đức Minh cũng ký pháp ấn vào chứng nhận và giao cho Hoàng Phủ Quân Nhu xem xét.

Hoàng Phủ Quân Nhu xác nhận mới thu vào vòng tay trữ vật.

- Các ngươi chờ một chút.

- Nhiều tiền như thế có chút phiền toái, bảo người Thái Huyền cư đến lấy.

Miêu Nghị nhìn sang Bảo Liên và nói:


- Bảo Liên, ngươi đi Thái Huyền cư, bảo bọn họ mang Bát Phương Trận đến đây và lấy tiền.

Bảo Liên gật đầu đáp ứng, cũng rời đi thật nhanh.

Rất nhanh chưởng quầy Thái Huyền cư là Mạnh Trì và hai hộ vệ đến, giao dịch lớn như thế cần hắn tự thân xuất mã.

Song phương bái kiến lẫn nhau, Miêu Nghị chỉa chỉa trữ vật vòng tay:

- Mạnh chưởng quỹ, không nên nói khách sáo, tiền ở chỗ này, ngươi cứ kiểm tra.

- Hảo hảo hảo!

Mạnh Trì chưởng quầy gật đầu, hắn cao hứng không nhỏ, sắp hoàn thành sinh ý lớn, mất hứng cũng không được, hắn lấy vòng tay đưa cho Miêu Nghị, nói rõ tặng kèm bốn viên Kết Đan tam phẩm, cũng bảo tiểu nhị và Miêu Nghị kiểm hàng.

Một bộ Bát Phương Trận, trận pháp cao cấp, nguyên bộ tám mươi tám kiện, đều dùng tinh hồng luyện chế thành, cho dù trận phá, pháp khí cũng không bị hủy diệt.

Hơn tám mươi kiện pháp khí đỏ tươi nằm trong tay, Miêu Nghị vô cùng cảm khái, đây chính là thứ tốn một ngàn tỷ hồng tinh, một ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan!

Kiểm hàng một lát, cảm thấy đồ vật không tệ, hắn bố trí thử một chút, lầu các của Hoàng Phủ Quân Nhu dường như biến thành ảo ảnh.

Tiểu nhị Thái Huyền cư giới thiệu:

- Trận này có phạm vi bao phủ lớn nhất đạt tới mười dặm, khi bố trí trận này, cho dù đi khắp bốn phương tám hướng trong phạm vi mười dặm cũng chỉ bước ra một bước.

Miêu Nghị vỗ vai tiểu nhị, lại lay động khống trận pháp khí, lầu các biến mất không thấy gì nữa, người đi tới đi lui cũng thông suốt, quả thật vô cùng thần kỳ, cũng giống đại trận phòng ngự của Chính Khí Môn trên Tê Ngô Sơn.

Nhìn Miêu Nghị không ngừng bố trí trận pháp trong khuê phòng của mình, Hoàng Phủ Quân Nhu rất im lặng.

Sau khi kiểm hàng xong, Mạnh Trì chưởng quầy cũng thu tiền, tiền hàng đã thanh toán xong, hai bên vô cùng vui vẻ.

- Quân Nhu, cám ơn.

Miêu Nghị chắp tay cảm tạ Hoàng Phủ Quân Nhu, lại tiễn Mạnh Trì liền cáo từ rời đi, thấy Đức Minh đạo trưởng và Hoàng Phủ Quân Nhu còn có chuyện muốn nói nên không giữ hắn.

Ra khỏi Quần Anh hội, Mạnh Trì chưởng quầy hỏi:

- Ngưu cư sĩ, chẳng lẽ tiền này là do Hoàng Phủ chưởng quầy giao?

Miêu Nghị cười nói:

- Đây là Quân Nhu đưa cho lễ vật cho ta.

Sau đó hắn cáo từ, Bảo Liên ở phía sau nghe vậy trợn mắt há hốc mồm.

Mạnh Trì cũng á khẩu không nói được gì, hai tiểu nhị Thái Huyền cư nhìn nhau, sắc mặt mang theo nghi vấn, thiệt giả?

- Ngưu cư sĩ xưng hô với Hoàng Phủ chưởng quầy thật thân thiết.

Mạnh Trì chưởng quầy cười cười, chợt muốn mời Miêu Nghị đi uống rượu, làm thành buôn bán lớn như thế, mở tiệc chiêu đãi cũng hợp tình hợp lý.

Miêu Nghị lại cự tuyệt, trực tiếp mang Bảo Liên quay về tiệm tạp hóa Chính Khí.


Trở lại phòng mình, phát hiện Bảo Liên cũng đi theo sau, Miêu Nghị kỳ quái nói:

- Bảo Liên, ngươi có việc?

Bảo Liên do dự, nói:

- Cư sĩ, có phải ngươi ưa thích Hoàng Phủ chưởng quầy thật không?

- Nữ nhân xinh đẹp nha, có nam nhân nào không thích.

Miêu Nghị cười ha hả, hắn cười suốt trên đường đi về.

- Cư sĩ, nữ nhân kia xinh đẹp, nhưng ngươi cũng biết nàng đã làm những việc gì với tiệm tạp hóa Chính Khí, ngươi nên cẩn thận một chút, nữ nhân kia không phải người tốt lành gì.

Bảo Liên thấp giọng nhắc nhở một câu.

- Ah!

Miêu Nghị dò xét nàng, nói:

- Lời này ngươi nhắc nhở phụ thân mình chưa?

- Chưởng quầy nói là vì tiền đồ của Chính Khí Môn cho nên bảo ta không được nói bậy nói bạ, ta chỉ hi vọng cư sĩ cẩn thận một chút, đừng để vẻ ngoài xinh đẹp của nàng lừa gạt.

- Có ý gì?

Bảo Liên nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên xấu hổ, nàng lập tức cúi đầu đi xếp đặt đồ dùng trong phòng.

Miêu Nghị cũng không có hỏi nhiều, nhắc nhở nàng:

- Sau khi Đức Minh đạo trưởng trở về bảo hắn đến đây một chuyến.

- Ân!

Bảo Liên lên tiếng...

- Cư sĩ có việc tìm ta?


Đức Minh sau khi trở về tìm đến.

Miêu Nghị hỏi:

- Tiệm tạp hóa trước mắt có bao nhiêu Tiên Nguyên đan?

Đức Minh im lặng nhớ lại, nói:

- Một ngàn hai trăm vạn viên.

- Những năm qua ta chưa chia hoa hồng, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, cầm Tiên Nguyên đan đưa ta đi, đưa một ngàn hai trăm vạn viên cho ta, ta vừa lúc cần dùng chúng đột phá cảnh giới Kim Liên.

Đức Minh há hốc mồm, muốn nói lại thôi, mới dở khóc dở cười nói:

- Cư sĩ, ngươi quên ngươi mới mượn một ngàn tỷ từ Hoàng Phủ chưởng quầy sao? Hoa hồng của ngươi đều được kết toản trả lại cho nàng. Lại nói ngươi lấy nhiều Tiên Nguyên đan như thế, đây là đoạn nguồn hàng của cửa hàng, cửa tiệm còn phải báo cáo hàng hóa với nhà cung cấp, theo như quy củ cũ sẽ tới tìm chúng ta tính tiền, chỉ sợ tài chính của chúng ta không quay vòng được.

Trả cái rắm! Có lẽ sau khi ta đi ngươi đã khóc lóc tố khổ với tiện nhân kia... Nội tâm Miêu Nghị nói thầm một câu, hắn lại không biểu hiện ra mặt, nói:

- Cầm một trăm vạn viên đưa cho ta tu luyện.

Việc này không vấn đề, Đức Minh lại mang một trăm vạn viên tới, cũng bảo Miêu Nghị ký tên chứng minh là hắn lấy đi.

Có Tiên Nguyên đan trong tay, Miêu Nghị có thể tiếp tục tu luyện.

Không biết làm sao, mọi thứ đều phải trả giá lớn nhỏ và hoặc tốt hoặc xấu mà thôi, Hạ Hầu Long Thành tìm tới cửa.

Không đến thăm mới là lạ, Thiên phố truyền ra tin tức Quần Anh hội quán Hoàng Phủ Quân Nhu có quan hệ thân thiết với tiệm tạp hóa Chính Khí Ngưu Hữu Đức, Hoàng Phủ Quân Nhu lại tốn một ngàn tỷ hồng tinh mua lễ vật tặng Ngưu Hữu Đức.

Tiệm tạp hóa Chính Khí hỏi Miêu Nghị, Miêu Nghị cũng không giải thích. Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ hận nghiến răng, thực sự không dễ giải thích, theo cách nói của Hoàng Phủ Quân Nhu, Miêu Nghị đang tìm khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui