Mua gia cụ chỉ là thuận tiện, mục đích chủ yếu của Miêu Nghị chính là tới đây, hắn chuẩn bị mang ít đồ quay về Tiểu Thế Giới bảo đảm an toàn cho lão bà, bằng không hắn lo lắng cho nàng ở một mình.
Thái Huyền cư bán các loại pháp khí rực rỡ, từ pháp khí loại kém cho đến pháp khí đỉnh cấp đều có, dù giá tiền đắt dọa người.
Miêu Nghị biết khó mà lui, hắn cũng không dùng nổi pháp khí cao cấp, chỉ chọn chuẩn pháp khí cao cấp…
Tiểu nhị trong tiệm nhận ra Bảo Liên, thấy là người tiệm tạp hóa Chính Khí. Biết rõ người ta có tài lực mua cho nên vô cùng nhiệt tình.
- Trận này tên là ‘ Bát Phương Trận ’, dùng Kết Đan cấp bậc càng cao, năng lực phòng ngự càng mạnh. Một khi mở chướng nhãn pháp, phạm vi phương viên biến mất không thấy đâu nữa, bình thường chỉ cần bốn viên Kết Đan tam phẩm có thể duy trì mười năm. Đương nhiên, sử dụng Kết Đan tam phẩm chỉ có hiệu quả phòng ngự giới hạn, không thể ngăn cao thủ.
- Là nó!
Miêu Nghị chọn Bát Phương Trận.
- Sử dụng như thế nào?
Việc này dễ nói! Tiểu nhị vui vẻ mang pháp khí và Miêu Nghị đến hậu viện, cẩn thận chỉ dẫn cách sử dụng.
Một bộ ‘ Bát Phương Trận ’ nguyên bộ hơn tám mươi kiện pháp khí, tốn thời gian nửa ngày Miêu Nghị mới nhớ phương pháp sử dụng, hắn quay đầu sang nói với Bảo Liên:
- Trả tiền!
Bảo Liên lúc này xấu hổ nói:
- Cư sĩ, giá của Bát Phương Trận là một ngàn tỷ hồng tinh, ta không mang nhiều tiền như thế.
Đương nhiên Miêu Nghị biết rõ nàng trả không nổi, hắn nói với tiểu nhị:
- Ta đi lấy tiền, lát nữa sẽ quay lại lấy.
- Hảo hảo, tiểu nhân xin đợi.
Tiểu nhị liên tục đáp ứng, tự mình dẫn hai người tới cửa.
Sau khi rời khỏi Thái Huyền cư, Bảo Liên nói khẽ:
- Cư sĩ, thứ này quá đắt, tiệm tạp hóa xuất ra nhiều tiền như thế cũng có chút khẩn trương, chỉ sợ phải chờ một thời gian ngắn mới được.
Miêu Nghị cười mà không nói.
Bảo Liên không rõ ý nghĩ của hắn, chỉ đi theo sau lưng hắn, đi tới ngã ba mới nhắc nhở:
- Cư sĩ đi nhầm đường, hướng này về tiệm tạp hóa.
- Đúng vậy, đi Quần Anh hội!
Miêu Nghị cười nói.
Đến Quần Anh hội, Hoàng Phủ Quân Nhu không ở phòng lớn, tiểu nhị đi thông báo sau đó dẫn hai người vào đình viện phía sau.
Không bao lâu Hoàng Phủ Quân Nhu bước ra khỏi lầu các thanh nhã lịch sự, Miêu Nghị đứng lên nghênh đón, hắn cười nói:
- Quân Nhu!
Hoàng Phủ Quân Nhu nghe hắn gọi như thế liền tức giận, nói:
- Đã liên hệ Huyết Yêu, mấy ngày nữa nàng sẽ đến.
Sau khi tiến vào trong đình viện liền gật đầu với Bảo Liên.
- Bảo Liên đến.
Nàng vừa ngồi xuống, Miêu Nghị an vị bên cạnh nàng, cách nàng thật gần cười nói:
- Quân Nhu, lần này ta đến không phải bàn việc Huyết Yêu, ta muốn vay tiền.
- Vay tiền?
Hoàng Phủ Quân Nhu sững sờ, nói:
- Tiệm tạp hóa Chính Khí không có tiền sao? Còn phải tìm ta vay tiền?
- Tiệm tạp hóa không thể xuất một lần nhiều tiền như thế, ta chỉ có thể tìm ngươi.
Miêu Nghị duỗi một ngón tay, nói:
- Một ngàn tỷ hồng tinh!
“...”
Hoàng Phủ Quân Nhu á khẩu không trả lời được.
Bảo Liên vụng trộm mỉm cười nhìn sang Miêu Nghị, nội tâm đang nói thầm.
Hoàng Phủ Quân Nhu sững sờ một lúc lâu mới hỏi:
- Ngươi mượn nhiều tiền như vậy làm gì?
Miêu Nghị thở dài:
- Có việc cần dùng gấp! Quân Nhu, ngươi giúp ta không?
Hoàng Phủ Quân Nhu càng nghe càng chán ngấy, ta và ngươi quan hệ tới mức nào.
- Một ngàn tỷ hồng tinh không phải số lượng nhỏ, tương đương giá tiền một viên Kết Đan lục phẩm, ngươi biết Kết Đan lục phẩm ý nghĩa như thế nào không?
Đương nhiên Miêu Nghị biết rõ nó có ý nghĩa thế nào, tương đương giết một nhân tài pháp lực vô biên mới có được, đặt trong Tiểu Thế Giới có giá trị một ngàn tỷ nguyện lực châu hạ phẩm, đổi thành Tiên Nguyên đan tương đương một ngàn vạn viên, đầy đủ Kim Liên nhị phẩm đột phá đến Kim Liên tam phẩm.
Miêu Nghị gật đầu:
- Biết rõ, bởi vì giá trị lớn nên nhất thời không xuất ra được, cho nên mới tìm Quân Nhu ngươi hỗ trợ.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Ta cũng không cầm ra được nhiều tiền như thế, tiền của Quần Anh hội không thể tùy tiện mượn đi. Không phải không nguyện ý cho ngươi mượn, mà là ta không chịu nổi trách nhiệm lớn như thế khi cho ngươi mượn.
Miêu Nghị nói:
- Ta được tiệm tạp hóa Chính Khí chia hoa hồng năm tỷ hàng năm, ta đã hơn ba trăm năm không nhận lấy, ít nhất cũng hơn một ngàn năm trăm tỷ hồng tinh, đợi đến lúc tiệm tạp hóa sẽ trả lại cho ngươi.
Hoàng Phủ Quân Nhu im lặng không nói, không nói lời nào, nàng suy nghĩ việc này thật kỹ, đây cũng không phải số tiền nhỏ.
Miêu Nghị nói:
- Bảo Liên, đi mời Đức Minh chưởng quầy đến đây một chuyến.
Ánh mắt Bảo Liên quái lạ nhìn hắn, dù vậy nàng vẫn nghe theo hắn.
Cũng không đợi quá lâu. Đức Minh đạo trưởng vội vàng xuất hiện, hắn chắp tay chào Hoàng Phủ Quân Nhu sau đó ngồi qua một bên, cũng hỏi thăm Miêu Nghị,
- Cư sĩ, nghe nói ngươi muốn mua một bộ Bát Phương Trận trong Thái Huyền cư?
Miêu Nghị nhìn sang Bảo Liên, gật gật đầu, nói:
- Xem ra Bảo Liên đều nói cho ngươi biết, ta biết rõ tiệm tạp hóa nhất thời không xuất ra nhiều tiền như vậy, cho nên muốn mượn Quân Nhu trước. Nàng sợ ta không trả nổi, cố ý mời đạo trưởng tới làm chứng, ngươi nói xem, hoa hồng nhiều năm của ta đủ hay không?
- Hoa hồng của ngươi đủ đấy, nhưng mà phải cân nhắc một ít, khoản tiền này quá khổng lồ, dùng để mua pháp khí trận pháp quá lãng phí. Không bằng đổi thành Tiên Nguyên Đan tăng tu vi có lợi hơn. Đầy đủ giúp cư sĩ một lần hành động đột phá cảnh giới Kim Liên.
Đức Minh khuyên bảo.
Mẹ kiếp! Không có cái gì quan trọng bằng an nguy lão bà của ta cả! Nội tâm Miêu Nghị nói thầm.
Hoàng Phủ Quân Nhu đặt chén trà xuống, cười nói:
- Đương nhiên vay tiền không thành vấn đề, nhưng mà tiền không chỉ có của ta, nếu cho mượn như thế ta không thể báo cáo công tác.
Miêu Nghị lập tức hỏi Đức Minh:
- Đạo trưởng có nguyện ý đảm bảo cho ta không?
- Nếu ngươi muốn mượn...
Đức Minh hơi trầm ngâm một lúc liền gật đầu, hắn chắp tay với Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Hoàng Phủ chưởng quầy, ta nguyện ý đảm bảo cho cư sĩ, thư thả một năm hoặc nửa năm ta sẽ trả hết số tiền đó.
Hoàng Phủ Quân Nhu cười nhạt nói:
- Đức Minh chưởng quầy, như vậy quá không phù hợp. Dù sao không phải số lượng nhỏ!
Miêu Nghị nói:
- Ta viết phiếu nợ, lại nhờ đạo trưởng ký tên đảm bảo.
Đức Minh gật đầu nói:
- Có thể! Hoàng Phủ chưởng quầy, ngươi thấy thế nào?
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Ta cảm thấy nên mang đồ vật gì đó thế chấp thì tốt hơn, thí dụ như hai thành cổ phần của Ngưu cư sĩ trong tiệm tạp hóa Chính Khí, chỉ cần có thế chấp, vay tiền thế nào không được.
- Còn muốn thế chấp ah! Chẳng lẽ mặt mũi Đức Minh đạo trưởng chưa đủ thế chấp sao? Nói trung thực một chút, ngươi cũng biết thu nhập của tiệm tạp hóa Chính Khí, hai thành cổ phần của ta vượt xa một ngàn tỷ hồng tinh. Đương nhiên, cũng không phải ta không muốn thế chấp, ta chỉ sợ chưa giải quyết việc Huyết Yêu, vạn nhất Quần Anh hội các ngươi có người vì hai thành cổ phần mà làm loạn, chỉ sợ mạng nhỏ của ta nguy hiểm rồi!
Miêu Nghị nói đến đây, hắn bổ sung một câu,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...