Phi Thiên

Lại nhìn vẻ mặt lo nghĩ của Đức Minh, có thể thôi động một đám sư huynh đệ thu mấy ngàn tên đệ tử, rất hiển nhiên tên này đã được nhiều người trong môn phái ủng hộ, tương đương hắn âm thầm lo liệu mọi việc, quan niệm trung hạ tầng của Ngọc Linh chưởng môn và bọn họ va chạm nghiêm trọng.

Miêu Nghị vô cùng hoài nghi, nếu không phải Ngọc Linh chưởng môn là phụ thân hắn, chỉ sợ Đức Minh sau lưng có Hạ Hầu Long Thành và Quần Anh hội quán ủng hộ, lại có đại bộ phận nhân tâm đệ tử Chính Khí Môn hướng về, làm không tốt hắn đã cướp quyền của Ngọc Linh chưởng môn, bởi vì hắn có tư cách và thực lực này.

Hắn cũng hiểu ý Đức Minh, hắn hy vọng mình nhúng tay vào, nói:

- Đạo trưởng, chuyện trong Chính Khí Môn ta không thích hợp nhúng tay vào, huống chi ta cũng không có quyền nhúng tay.

Đôi mắt Đức Minh chờ mong, nói:

- Cư sĩ nói sai rồi, ngươi không tiện nhúng tay nhưng ngươi khác với ta, ta là đệ tử Chính Khí Môn, mà ngươi chỉ là khách khanh, trọng yếu nhất trong tay cư sĩ có hai thành cổ phần tiệm tạp hóa, ngươi là một trong những ông chủ, ngươi có quyền can thiệp kinh doanh của tiệm tạp hóa, ngươi có quyền phát biểu nên phát triển thế nào.

Miêu Nghị im lặng, một khi Chính Khí Môn vùi đầu xem trọng làm sinh ý, khi đó Chính Khí Môn đã bị hủy, muốn lại bảo trì cái gì ‘ thiên địa có chính khí ’ là câu nói suông, đối mặt lợi ích ăn mòn, chính khí và lương tâm sẽ xung đột với nhau, đến lúc đó sẽ dùng lợi ích chí thượng.

Đối với việc này, Miêu đại cung chủ hiểu rõ trong lòng, bởi vì hiểu rõ nên hắn cảm giác mình đã không còn là mình năm đó, chuyện thất đức làm rất thuận tay, lương tâm cũng bị ăn tươi nuốt sống, Chính Khí Môn trong mắt hắn có một mặt đáng quý, thật sự không đành lòng hủy người ta, cho nên hắn do dự nói:


- Việc này nói sau, ta đã có phiền toái đủ nhiều rồi, chuyện Linh đảo bị cướp còn chưa giải thích rõ ràng đâu...

Đức Minh vung tay lên, ngắt lời nói:

- Chuyện này không tính là gì, ta đi tìm Hạ Hầu Long Thành và Hoàng Phủ Quân Nhu, có bọn họ vận hành, việc này không liên quan gì với cư sĩ.

Chẳng những biến hóa, hơn nữa còn có khí thế, cũng có thể nói là lực lượng, chuyện Linh đảo bị cướp hắn nói như không có việc gì, thật sự là là khác với Đức Minh đạo trưởng lúc trước. Miêu Nghị cũng nhìn ra hắn đã hạ quyết tâm, sợ là đám người Ngọc Linh chưởng môn cũng không có biện pháp gì với hắn.

Thử hỏi:

- Ngươi không sợ việc này sẽ làm Ngọc Linh chưởng môn hủy bỏ chức chưởng quầy của ngươi, sau đó triệu hồi về Chính Khí Môn sao?

Đức Minh nói:

- Chưởng môn không phải không nghĩ tới, đã sớm có ý triệu hồi ta về, nhưng tiệm tạp hóa do ta quản lý trong ngoài, nhà cung cấp hàng và nhân mạch hiện hữu nằm trong tay ta, ta đi tiệm tạp hóa chắc chắn xảy ra vấn đề, chưởng môn cũng phải suy nghĩ. Cho dù ép ta về thì được gì? Nhân tâm sở hướng, đổi ai cũng vậy, trừ phi chưởng môn và hai vị sư thúc tự mình đến lo liệu, ta ước gì bọn họ có thể lo liệu, chờ bọn họ tự mình tiếp xúc sẽ hiểu rõ ta làm là đúng hay sai, nếu Chính Khí Môn muốn thịnh vượng, không thể rời khỏi tài nguyên ủng hộ, vì sao tổ sư gia Tê Ngô chân nhân không được Thiên đình trọng dụng? Cũng đạo lý giống như thế. Chính Khí Môn không thể bỏ qua cơ hội phát triển tốt ngay trước mắt.

Quả nhiên, gia hỏa này đã có thực lực tước quyền lực của Ngọc Linh chưởng môn và hai sư thúc, đoán chừng mình không ra mặt, Ngọc Linh sư huynh đệ ba người cũng không áp chế nổi, thật muốn náo, trên dưới Chính Khí Môn sẽ không nghe ba người bọn họ, nguyên nhân rất đơn giản, tên này đã cho đệ tử Chính Khí Môn tiền đồ tốt hơn. Nếu lại mạnh bạo, sau lưng hắn có Hạ Hầu Long Thành làm chỗ dựa, Ngọc Linh chưởng môn cũng không thắng nổi.

- Kỳ thật Ngọc Linh chưởng môn lo lắng không phải không có đạo lý, lợi ích có tính phá họai quá mạnh. Một khi Chính Khí Môn toàn tâm đầu nhập vào sinh ý, thật sự có khả năng rời bỏ tôn chỉ lập phái của Chính Khí Môn!

Miêu Nghị không thể không nhắc nhở một câu.

Đức Minh nói:

- Còn tốt hơn sống mà bị người ta chèn ép, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, tùy thời có khả năng bị hủy diệt. Nếu Chính Khí Môn không còn, làm sao duy trì tôn chỉ lập phái. Huống chi cũng không phải toàn bộ Chính Khí Môn bị cuốn vào, chưởng môn muốn duy trì tôn chỉ khai sơn lập phái, cứ để bọn họ kiên trì đi, một nhóm duy trì căn bản, lại kéo một nhóm chuyên làm sinh ý cung cấp tài nguyên ủng hộ cho Chính Khí Môn phát triển, cũng không đến mức đối nghịch nhau. Nhất cử lưỡng tiện, có gì không thể?


Miêu Nghị hỏi:

- Ngươi thật muốn làm vậy? Phải biết rằng Ngọc Linh chưởng môn là phụ thân ngươi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi sớm muộn gì cũng tiếp quản Chính Khí Môn, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng?

Đức Minh thở dài:

- Đây cũng không phải vấn đề ta có suy nghĩ kỹ càng hay không, đã không thể quay về, tiệm tạp hóa phát triển đến mức này. Chính Khí Môn đã nếm đủ ngon ngọt. Nhân tâm từ trên xuống dưới đều biến hóa, có ai nguyện ý trở về như cũ? Cho dù nhân tâm ủng hộ hay phản đối, nếu chưởng môn thật làm như vậy, hắn sẽ thành tội nhân thiên cổ trong mắt người Chính Khí Môn, nếu tất cả mọi người đứng ra phản đối chưởng môn, vị trí chưởng môn của phụ thân ta còn giữ được không? Chẳng lẽ bọn họ có thể giết sạch đệ tử Chính Khí Môn hay sao? Không thể quay về, cư sĩ, thực không thể quay về!

Miêu Nghị nghe xong đành thở dài mà thôi, hắn không nghĩ tiệm tạp hóa lúc trước lại thành như vậy, một môn phái, tiền đã làm nhân tâm biến hóa.

Đức Minh cũng không giấu diếm tình trạng hiện tại, chuyện này không thể quay đầu, Miêu Nghị đứng trên lập trường của mình, hoặc nói hắn đứng trên lập trường lợi ích, tiệm tạp hóa chính khí phát triển mới có lợi với hắn, cũng không cần phải đi ngăn cản cái gì, thích thú đáp ứng làm trung tâm điều hòa, ngăn cản hai phụ tử vạch mặt với nhau.

Hiển nhiên Đức Minh cũng có lòng tin với năng lực Miêu Nghị, thấy hắn đáp ứng, tâm tình cũng tốt, hỏi:

- Cư sĩ đi bái kiến Bích Nguyệt phu nhân, phải chăng mang đồ trang sức tặng Bích Nguyệt phu nhân?

Miêu Nghị gật đầu:


- Đúng vậy! Thuận tiện giải thích chuyện Linh đảo bị cướp, ta bị nhốt trong Huyết Ma Trận mấy trăm năm, căn bản không thể liên hệ với việc này, người Thiên Hành Cung sẽ làm chứng.

- Việc này cư sĩ cứ giao cho ta xử lý, ta cũng giúp cư sĩ bớt phiền toái về sau.

Đức Minh lên tiếng cam đoan.

Đã có thể giảm bớt phiền toái, Miêu Nghị cũng không muốn nhiều chuyện, hắn mang trang sức ra đưa cho Đức Minh chuyển giao Bích Nguyệt phu nhân.

Đức Minh chặc lưỡi khi nhìn đồ trang sức, nói:

- Lúc trước cư sĩ nói chuẩn bị đồ trang sức đi lộ tuyến cao cấp, không biết hôm nay có ý định gì?

Miêu Nghị vốn muốn mang toàn bộ đồ trang sức ra ngoài, sau khi nói chuyện Miêu Nghị lại sinh ra băn khoăn, nói đến tiệm tạp hóa chính khí phát triển đến mức này, cũng không cần phải dựa vào đồ trang sức dệt hoa trên gấm, tiệm tạp hóa bán đồ trang sức hoàn toàn không xứng đôi, nên có ý định khác:

- Người luyện chế đồ trang sức không muốn làm chung với chúng ta, đưa cho chúng ta chỉ để tặng mà thôi, bọn họ chuẩn bị mở tiệm bán ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui