Ai ngờ Chung Ly Khoái lườm hắn, buồn cười nói:
- Nơi này là thế giới Huyết Yêu, hoàn toàn không thể liên hệ với bên ngoài, tinh linh chỉ có thể sử dụng trong tình huống không bị trói buộc, nếu không Huyết Yêu nào dám lưu ta đến bây giờ, một khi ta liên hệ với sư môn, sư môn biết rõ ta rơi vào tay nàng, chắc chắn sẽ phái người cứu ta. Nếu không như thế, sư huynh của ta cũng không bị nhốt trong này ba trăm năm.
Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Nói như vậy ngươi cũng có tinh linh? Vậy tại sao lúc đám yêu ma đuổi giết ngươi không liên hệ cầu cứu?
Chung Ly Khoái nói:
- Liên hệ, sau khi giết đám yêu ma kia xong, ta lại báo tin tức nguy hiểm được giải trừ.
“...”
Miêu Nghị im lặng, hắn không cam lòng, hắn vẫn muốn thi pháp sử dụng tinh linh liên hệ với Tiểu Thế Giới bên kia nhưng không có phản ứng.
- Đừng lãng phí tinh thần, vô dụng.
Chung Ly Khoái nói.
Xác thực vô dụng, Miêu Nghị giày vò cả ngày không có phản ứng liền thôi.
Sau đó hai người lại đi tới chỗ cốt sơn, Chung Ly Khoái ngồi lên từng chồng xương cốt, hắn lật tay lấy một viên Tiên Nguyên Đan ném vào trong miệng, hắn quay đầu nhìn sang Miêu Nghị, thấy Miêu Nghị dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, hắn cầm Tiên Nguyên Đan đưa ra.
Miêu Nghị hồ nghi, hỏi:
- Có ý gì?
Chung Ly Khoái nói:
- Cho ngươi! Xem như mua không khí của ngươi đi, ta cũng không có nhiều, cứ giữ mà dùng.
Một viên Tiên Nguyên Đan cũng không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang? Miêu Nghị rất muốn cầm tiên hạnh cho hắn xem, nói:
- Tuy không khí của ta không đáng tiền nhưng cũng phải xem là ở đâu, không khí trong Huyết Ma Trận còn đáng giá hơn Tiên Nguyên Đan, giá trị là cái mạng. Ta không thích nợ nhân tình người khác, ngươi cứu ta một mạng, hiện tại thanh toán xong.
Chung Ly Khoái cười cười nhìn hắn, chẳng muốn dong dài làm gì, trực tiếp ném đan dược vào miệng, kết quả quay đầu nhìn sang thấy Miêu Nghị nhảy vào trong biển máu, hắn chỉ nhìn một lúc rồi thôi, tiếp tục tu hành.
Miêu Nghị chui vào biển máu tìm kiếm bốn phía, hắn nhanh chóng lấy tiên hạnh ra ăn, một hơi ăn hai mươi quả mới ợ một cái, nhìn chung quanh một lát, may mắn mùi máu tươi nơi đây nồng đậm che dấu hương thơm của tiên hạnh, sau đó hắn vỗ vỗ bụng chạy về cốt sơn, chạy đến nơi Chung Ly Khoái nhìn không thấy ngồi xuống tu hành.
Hắn luyện hóa một quả tiên hạnh cần năm ngày, hai mươi quả cần luyện hóa trong trăm ngày.
Chung Ly Khoái cũng không có phúc khí tốt như Miêu điện chủ, hắn tu vi cao, tốc độ hấp thu linh khí nhanh, một viên Tiên Nguyên Đan không đủ cho hắn dùng một lúc, qua mười ngày Tiên Nguyên Đan hao hết, hắn bắt đầu cầm Cố Nguyên Đan ra ăn, thỉnh thoảng mang nhẫn trữ vật đưa lên mũi.
Chờ đến khi Cố Nguyên Đan tốn hao gần hết hắn mới ngồi không yên.
Không phải hắn không muốn tu luyện, mà là nơi đây không thể tu luyện, cũng hiểu chênh lệch giữa mình và Sài Quận sư huynh lúc ấy như thế nào.
Hắn chạy đi tìm Miêu Nghị, kết quả thấy Miêu Nghị vẫn khoanh chân tu hành.
Miêu Nghị nhìn hắn, hỏi:
- Vì cái gì không tu luyện?
Chung Ly Khoái trả lời:
- Không có biện pháp tu luyện, đan dược sử dụng hết.
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Linh khí nơi này dồi dào hơn bên ngoài, không có đan dược cũng có thể tu luyện, tu vi đến cảnh giới như ngươi, cho dù không sử dụng đan dược phụ trợ, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí rất nhanh, góp gió thành bão, an tâm tu luyện đi.
Chung Ly Khoái liếc mắt nói:
- Ngươi có thể hấp thu đến?
Miêu Nghị thuận miệng nói:
- Có thể hấp thu, linh khí sung túc như thế, lãng phí thật đáng tiếc, trách không được sư huynh của ngươi trốn nơi này ba trăm năm, nơi này là phúc địa tu luyện đấy.
Chung Ly Khoái quát ầm lên:
- Chó má phúc địa, là vùng đất chết không yên lành, linh khí dồi dào đều là linh khí trên người kẻ khác khi luyện huyết đan, bên trong có lẫn huyết sát khí, ta muốn chết mới đi hấp thu. Sư huynh của ta có ‘ Thiên Tinh Hóa Tà Châu ’, có thể loại bỏ huyết sát khí, đương nhiên hắn có thể hấp thu, ta...
Nói đến đây hắn sững sờ, hỏi lần nữa:
- Ngươi có thể hấp thu?
Nói xong lời này Miêu Nghị có chút há hốc mồm, nội tâm nói không xong, tự trách mình quên phòng bị, hối hận chính mình nói lời này quá sớm, vội ho một tiếng thở dài:
- Ai! Ngươi quên ta nói rồi sao, ta nói ta không phải là người Thiên đình, ta là người Vô Tương Tinh Chính Khí Môn, Chính Khí Môn biết rõ có ý tứ gì không? Chính là một thân chính khí, không sợ tà ma ngoại đạo, huyết sát khí không thể làm gì ta.
- Còn có chuyện như thế?
Chung Ly Khoái kỳ quái nói:
- Vậy tại sao ngươi có chiến giáp chế thức của Thiên đình?
Miêu Nghị nói:
- Là như thế này, Chính Khí Môn chúng ta có một cửa hàng trên Thiên phố Thiên Nguyên tinh, người Thiên đình thiếu tiền dùng, tạm thời cầm chiến giáp, có tiền thì chuộc đồ, chứ ngươi cho rằng ta làm sao có chiến giáp?
Chung Ly Khoái xì mũi coi thường nói:
- Ít giả vờ, Chính Khí Môn mở cửa hàng cái gì, cũng dám thu thứ này?
Miêu Nghị nói:
- Tiệm tạp hóa chính khí, cái gì cũng thu.
- Tiệm tạp hóa?
Chung Ly Khoái ngạc nhiên, nói:
- Thiệt giả? Chỉ có thế tục mới có tiệm tạp hóa mà?
Miêu Nghị xem thường nói:
- Vô cùng hiếm thấy, sinh ý tiệm tạp hóa rất tốt, nếu ngươi không tin, ra ngoài ta dẫn ngươi đi xem, nếu có một câu nói sai, ngươi lấy đầu ta xuống đi.
- Nếu quả thật có, ta thật muốn đi cho biết. Bối cảnh tiệm tạp hóa của ngươi lớn không? Dám thu cả chiến giáp của Thiên đình?
Chung Ly Khoái hiếu kỳ nói.
- Ngươi cho rằng chúng ta nguyện ý thu sao, đụng phải gốc cứng, người ta rất cần tiền, ngươi không thu cũng không được, thứ này thu cũng không dám bán, cho ngươi cũng không dám mặc lên người, nói rõ là bọn chúng lừa ta.
Miêu Nghị giả vờ bi phẫn.
Chung Ly Khoái vỗ vỗ bả vai hắn, tỏ vẻ hiểu và đồng tình.
Rốt cục hồ lộng qua, Miêu Nghị thở ra một hơi, ai ngờ Chung Ly Khoái khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, nói:
- Nếu công pháp Chính Khí Môn các ngươi kỳ diệu như vậy, thuận tiện giúp ta một tay, linh khí nơi đây dồi dào như thế, thật không thể lãng phí, mang theo ta cùng tu luyện đi.
Miêu Nghị im lặng, xem ra lão già râu ria muốn dò xét mình nói là thật hay giả.
Không có biện pháp, hắn vỗ vai lão đầu và thi triển Tinh Hỏa Quyết loại bỏ huyết sát khí trong người hắn.
Chung Ly Khoái ban đầu không dám buông lỏng, hắn chỉ thử hấp thu một ít huyết sát khí trong phạm vi mình có thể thừa nhận, kết quả phát hiện Miêu Nghị thật sự loại bỏ được, hắn tấm tắc kêu kỳ lạ.
- Thật sự loại bỏ!
Kế tiếp hắn không khách khí, buông lỏng hấp thu, linh khí nơi đây thật sự dồi dào, không hấp thu cũng lãng phí, càng làm hắn ngoài ý muốn là, sau khi hấp thu linh khí nơi đây cũng không cần vận dụng không khí trong nhẫn trữ vật, nói cách khác hắn ở bao lâu cũng không thành vấn đề.
Hiện tại hắn đã biết rõ, trách không được Miêu Nghị dám lặng lẽ chờ cơ hội, thì ra người ta có nắm chắc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...