- Hắc hắc!
Miêu Nghị cười ngây ngô, hắn thò tay xoa cằm xinh đẹp của Vân Tri Thu, hỏi:
- Đêm nay ta được như nguyện chứ?
Vân Tri Thu dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn Miêu Nghị, ôn nhu nói:
- Từ trước đến nay thiếp thân chính là nữ nhân của phu quân, đêm nay không dám bội ước, chỉ cần phu quân vui vẻ, như thế nào cũng được, mặc phu quân tùy ý.
Dứt lời nàng kéo tay Miêu Nghị đứng lên, nàng nhu thuận như con mèo nhỏ, ôn nhu như nước cởi áo nới dây lưng cho hắn.
Đây mới là hưởng thụ! Nhìn nữ nhân hầu hạ mình, vẻ mặt Miêu Nghị đắc ý, trước kia quan hệ giữa hai người là bà chủ và điếm tiểu nhị.
Ngồi trên giường nhìn Vân Tri Thu cởi giày cho mình, Miêu Nghị hỏi:
- Hiện tại có thể nói cho ta biết vì sao lúc trước không cho ta chạm vào hay không?
- Bà cô ta từng nói qua, ở thế tục, ngày đại hôn nam nhân rất vất vả, lao tâm lao lực, động lực giúp nam nhân chèo chống tới khi kết thúc là động phòng, nếu không chẳng mấy nam nhân đồng ý ứng phó. Bà cô nói, một khi cho nam nhân ăn ngon ngọt trước, bọn họ sẽ không chờ mong đêm động phòng, nam nhân sẽ không quý trọng nữ nhân của mình, sẽ qua loa cho xong việc, đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa hoàng hoa khuê nữ và không phải hoàng hoa khuê nữ. Trước kia phu quân nhìn thấy thân thể ta, nhớ tới bà cô nói, quả thực hối hận gần chết, cho nên mới cho phu quân ăn chút khẩu vị, hôm nay xem ra bà cô không lừa ta, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Vân Tri Thu cười nói.
Miêu Nghị há hốc mồm, sắc mặt run rẩy:
- Cũng chỉ như thế?
Sau khi cởi giày vớ cho hắn, Vân Tri Thu nói:
- Phu quân dám nói mình không chán ghét nghi lễ phiền phức hay không?
Miêu Nghị im lặng, nghĩ lại đúng là có việc như thế, thật sự không còn kiên nhẫn, hắn thuần túy chỉ muốn chờ đợi đến đêm động phòng.
- Dám đùa ta!
Miêu Nghị thẹn quá hoá giận giơ tay kéo nàng xuống giường, Vân Tri Thu tùy ý hắn chà đạp thế nào cũng không phản kháng.
Không biết có phải muốn trả thù hay không, sau đó Miêu Nghị cởi quần áo nàng rất chậm, chờ thân thể bóng loáng như trăng rằm của nàng khỏa thân trước mặt hắn, hắn chỉ chậm rãi thưởng thức, nụ hồng điểm trên bầu ngực tuyết trắng, cổ trắng dài như thiên nga, là vưu vật có thể làm người ta phun máu.
Thấy hắn từ từ thưởng thức thân thể mình, Vân Tri Thu mắc cỡ cắn môi nhắm mắt lại, cuối cùng cảm giác khó xử không chịu nổi, giọng nàng nhỏ như muỗi kêu:
- Phu quân, đêm dài.
Miêu Nghị hít thở dồn dập cởi quần áo của mình, hắn gầm lên như dã thú.
Trong phòng tiếng thở gấp như mộng như ảo, giống như sống trong mơ mơ màng màng, chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên, xuân quang từng hồi...
Đại bộ phận khách nhân đều rời đi sau tiệc cưới, Dương Khánh tiễn khách!
Rốt cuộc ánh sao biến mất, một ngày mới bắt đầu, trên quảng trường là một đống hỗn loạn, rất nhiều người đang dọn dẹp.
Tần Vi Vi đứng trên thành cung nhìn tẩm cung yên lặng phương xa, nghĩ đến hai người đang động phòng hạnh phúc biết bao, nội tâm nàng sinh ra thất lạc không nói rõ thành lời.
Sau khi Dương Khánh tiễn khách nhân cuối cùng đã đi đến sau lưng nàng, nàng vẫn chưa phát hiện ra.
Dương Khánh chắp tay nhìn về hướng nàng nhìn, nói nhỏ:
- Có phải ngươi yêu mến hắn?
Đột nhiên Tần Vi Vi phục hồi tinh thần lại, vừa rồi nàng thất thần nên không nghe rõ.
- Cái gì?
Dương Khánh:
- Có phải ngươi yêu mến Miêu Nghị?
Tần Vi Vi muốn nói không có nhưng không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ bởi vì nam nhân kia không thuộc về mình, nam nhân kia đã cưới vợ, cho nên nàng im lặng mặc định.
Dương Khánh thở dài nói:
- Vi Vi, lúc trước hắn cầu hôn bị ta cự tuyệt, ngươi có hận ta hay không?
Tần Vi Vi yên lặng, trả lời:
- Nghĩa phụ, nếu như không phải ngươi nhặt ta ven đường, sẽ không có ta hôm nay, cho nên ta không hận gì ngươi, nếu như ngươi là phụ thân ruột của ta, ta sẽ hận ngươi cả đời!
Đột nhiên đôi mắt Dương Khánh mở to vài phần, hô hấp dồn dập, hai đấm nắm chặt, hầu kết gian nan động động một cái, hắn nói:
- Vi Vi, hắn quá nguy hiểm, có một số việc không phải chúng ta có thể ứng phó được, hắn có hôm nay không thiếu may mắn, mà tình hình của hắn hôm nay sợ rằng không bình tĩnh như chúng ta đang thấy, ta không muốn ngươi gặp bất cứ tổn thương nào, chỉ muốn ngươi hạnh phúc.
Tần Vi Vi nói:
- Chẳng lẽ biết rõ hạnh phúc sẽ mang tới tổn thương cho ta cũng được?
Dương Khánh vươn tay kéo vai nàng xoay mặt về phía mình, nói thấm thía:
- Vi Vi. Có một số việc không tốt đẹp như ngươi nghĩ đâu, người sẽ biến hóa, nếu như hắn còn có thể tiếp tục phong quang như vậy, khi quyền thế của hắn càng lúc càng lớn, hắn cũng sẽ từ từ biến hóa, trên thực tế hắn đã biến hóa rồi, hắn đã không còn là động chủ động Đông Lai nho nhỏ năm xưa. Có một ngày ngươi sẽ phát hiện hắn cũng không tốt như giấc mơ của mình.
Tần Vi Vi nói:
- Nghĩa phụ, từ nhỏ đến lớn ta vẫn nghe lời ngươi, ta cũng không có ý vi phạm cái gì. Cũng không muốn làm cái gì, nhưng hôm nay ta muốn hỏi một câu, chẳng lẽ ngài cũng muốn cướp đoạt quyền được mộng tưởng của ta sao? Ta chỉ suy nghĩ trong lòng cũng không được?
Bộ ngực Dương Khánh phập phồng vài cái, hắn nói:
- Chúng ta không nói chuyện này, vừa mới nhìn thấy Công Tôn Vũ chạy đến nói chuyện với ngươi thật lâu, có phải hắn vẫn còn ôm suy nghĩ với ngươi?
Tần Vi Vi gật đầu nói:
- Có lẽ thế, hắn thăm dò ý của ta, hỏi ta có thể nghĩ biện pháp điều hắn đến hay không, nói muốn tiếp tục đi theo ta, ta nói ta không có năng lực vượt cung điện điều động hắn, ta nói sau này sẽ hỏi một ít người.
Dương Khánh lắc đầu nói:
- Dù sao hắn từng kết thù với cung chủ, huống chi hắn chênh lệch với ngươi quá lớn, cũng đã không thích hợp với ngươi, cũng không phải xem thường hắn, mà là hắn không thích hợp.
- Nghĩa phụ, ngài nghĩ nhiều, cũng nghĩ giúp ta nhiều, rốt cuộc là người thế nào mới phù hợp, nếu như ngài gặp phải người phù hợp thì báo cho ta biết một tiếng.
Tần Vi Vi nói xong lời này liền rời đi, nàng cũng biến mất trong bóng tối, lưu lại Dương Khánh đứng bất động trên thành cung thật lâu.
- Thống khoái!
Trong động phòng, Miêu Nghị kéo áo ngủ bằng gấm phủ lên thân thể trần trụi đầy mồ hôi của hai người, nằm tại chỗ thở dài, vẻ mặt sướng khoái.
Trước kia hắn cũng có chút lén lút với Vân Tri Thu, nhưng chưa từng có chính thức xâm phạm nàng, lần này hắn có thể tùy ý phóng túng, không phải không thừa nhận nàng đúng là vưu vật, ảo diệu trong đó chỉ có bản thân hắn mới hiểu rõ nhất, quả thực là thoải mái toàn thân.
Tân nương mái tóc tán loạn bị nam nhân của mình trả thù một đêm, nàng liên tục thở dốc, thân thể mềm mại run rẩy chưa từng có, da thịt toàn thân phấn hồng, đôi mắt mê ly, nàng dùng sức nện vào ngực nam nhân không quan tâm sự sống chết của nàng.
Sau khi đã thở bình thường, nàng tựa sát vào ngực hắn, trên mặt còn mang theo nét hạnh phúc, nói nhỏ:
- Ngưu Nhị, thật tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...