Bà chủ mỉm cười nhìn Bát Giới, nghĩ thầm, đây mới thực sự là huynh đệ, không cần lợi ích gì, một khi có việc sẽ toàn lực trợ giúp, không phải đám huynh đệ kết nghĩa loạn thất bát tao gì đó.
Miêu Nghị cũng im lặng.
- Đại ca, chị dâu, kế tiếp các ngươi nên làm thế nào?
Bát Giới lại hỏi.
Miêu Nghị muốn trả lời, bên ngoài có một người lăng không bay tới, là Thanh Phong, sắc mặt hắn ngưng trọng lên tiếng:
- Ngũ gia, phiền toái đến, Mục Phàm Quân tự mình đến, muốn gặp ngươi, ngươi gặp hay không gặp? Không gặp ta sẽ an bài các ngươi đi địa đạo rời khỏi đây.
Miêu Nghị ba người nhìn nhau, quả nhiên Mục Phàm Quân đã đến.
Không có gì để nói, nơi đây không có ai có thể ngăn cản Mục Phàm Quân, Miêu Nghị kéo tay bà chủ muốn rời đi nhưng lại buông ra, hắn quay đầu hỏi:
- Ta đi, bốn vị huynh trưởng làm sao bây giờ?
Thanh Phong im lặng, còn có thể làm sao? Hoặc là động thủ đánh nhau, hoặc là không động thủ, đơn giản chỉ có hai lựa chọn.
- Ngươi ở lại đây, ta đi xem!
Miêu Nghị dặn dò bà chủ sau đó rời đi.
Bà chủ lại đuổi kéo tay hắn, nói rõ muốn cùng đi.
- Trở về!
Miêu Nghị dừng bước quát:
- Ngươi và Bát Giới đi trước, ta không có việc gì. Nếu thật động thủ, bốn vị huynh trưởng không phải đối thủ của Mục Phàm Quân nhưng ngăn cản Mục Phàm Quân một lát không thành vấn đề, chung quanh chính là biển rộng, chờ ta trốn vào trên biển, nàng còn muốn tìm ta cũng không dễ như thế đâu.
Ánh mắt Thanh Phong nhìn hắn mang theo vẻ khác thường, có thể quyết định như thế cũng không dễ dàng.
- Phải đi cùng đi, muốn lưu cùng lưu!
Bà chủ nắm chặt tay hắn không buông, nàng lắc đầu, vẻ mặt cầu khẩn.
- Bản tôn có đáng sợ như vậy không?
Bên ngoài có tiếng người vang lên.
Mấy người trong phòng biến sắc, bọn họ đi nhanh tới cửa, chỉ thấy bên ngoài có một nam nhân mặc áo vải xám đang đứng nhìn qua phía bọn họ, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người.
- Quách Thiếu Hải?
Miêu Nghị ngạc nhiên trả lời, trước mặt hắn không phải người khác, chính là Quác Thiếu Hải hắn gặp tại Lưu Vân Sa Hải.
Trên không trung còn có mấy người, bốn huynh đệ Hùng Uy và Thất Giới đại sư cùng đến, làm cho Miêu Nghị ngoài ý muốn là, Hồng Trần và Nguyệt Dao cũng tới.
Vừa đáp xuống đất, Hồng Trần và Nguyệt Dao ngoan ngoãn đứng bên cạnh ‘ Quách Thiếu Hải ’. Hai người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Miêu Nghị, nhất là ánh mắt Nguyệt Dao sắc bén như đao dò xét bà chủ.
Bỗng nhiên đôi mắt Miêu Nghị mở to. Hồng Trần và Nguyệt Dao phản ứng, kết hợp với thái độ của An Chính Phong với ‘ Quách Thiếu Hải ’, hiện tại hắn có là kẻ đần cũng đoán ra ‘ Quách Thiếu Hải ’ là thân phận gì, thì ra ‘ nam nhân ’ chính là Tiên Thánh Mục Phàm Quân, thì ra mình đã sớm gặp mặt Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
Cái gì Quách Thiếu Hải? Thanh Phong và bà chủ kinh nghi bất định, hai người đều gặp Mục Phàm Quân, không biết tại sao Miêu Nghị lại nói một câu ‘ Quách Thiếu Hải ’ là có ý gì.
Hào khí tại hiện trường khẩn trương và căng thẳng.
Ánh mắt Mục Phàm Quân nhìn thấy bà chủ kéo tay Miêu Nghị, ánh mắt dừng trên người bà chủ một lát, lại nhìn Miêu Nghị và thong dong nói một câu:
- Miêu Nghị, chúng ta lại gặp mặt.
Lời này làm không ít người kinh ngạc, nhất là Hồng Trần và Nguyệt Dao càng ngạc nhiên không nhỏ, sư tôn đã từng gặp Miêu Nghị?
Miêu Nghị tỉnh táo lại, hắn đi lên ôm quyền nói:
- Ty chức bái kiến Thánh Tôn!
Mục Phàm Quân hỏi:
- Ngươi chuẩn bị phản bội trốn ra khỏi Tiên quốc hay ở lại nơi này một thời gian ngắn rồi về?
Miêu Nghị im lặng, hắn có thể trả lời sao, nếu dám nói không quay về trước mặt đối phương, sợ rằng đối phương sẽ đánh chết mình tại chỗ, trở về cũng không có quả ngon để ăn.
Lúc này Thất Giới đại sư tiến lên một bước thở dài:
- Mục thí chủ, ngươi đã đáp ứng buông tha hắn, cần gì khó xử hắn?
Buông tha ta? Miêu Nghị kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang Thất Giới đại sư lại nhìn Mục Phàm Quân.
Mục Phàm Quân nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị và nói:
- Thất Giới đại sư đã mở miệng cầu tình, bản tôn không thể không cho đại sư mặt mũi. Huống chi hắn từng giúp bản tôn tìm được U Minh Long Thuyền, lập nhiều đại công, cho dù thế nào bản tôn cũng không bạc đãi hắn. Hắn muốn ở lại chỗ này, bản tôn cho hắn tự do, cho hắn một số ban thưởng, nếu hắn muốn quay về Tiên quốc hiệu lực, bản tôn cũng ban thưởng, phần thưởng là quan to lộc hậu, cũng tứ hôn cho hai người, miễn trốn đông trốn tây không dám gặp người. Là trở về hay ở lại đây, toàn bộ do hắn làm chủ, đại sư, bản tôn hậu đãi như vậy, ngươi có ý kiến gì không?
Mọi người nhìn nhau, không ai không kinh ngạc.
Miêu Nghị càng kinh ngạc, thiệt giả, có chuyện tốt như thế? Hắn chấp tay nói:
- Thánh Tôn, chuyện này là thật?
Mục Phàm Quân mặt không biểu tình nói:
- Bản tôn nhất ngôn cửu đỉnh.
Gây ra chuyện như thế, Miêu Nghị nào dám làm thủ hạ Mục Phàm Quân, lúc này quyết đoán trả lời:
- Ty chức nguyện rời khỏi tiên tịch, ở lại Tinh Túc Hải, mong Thánh Tôn thành toàn.
Mục Phàm Quân gật đầu, nói:
- Bản tôn đã đáp ứng, tự nhiên sẽ thành toàn.
Lại quay đầu nhìn sang Nguyệt Dao.
- Nguyệt Dao, nếu huynh trưởng của ngươi không muốn chung đường với ngươi, vi sư cũng không có biện pháp, vi sư đã hết sức giữ lại, còn lại xem chính ngươi, nếu đại ca ngươi không cho ngươi mặt mũi, không chịu trở về với ngươi, ngươi cũng đừng trách vi sư không giúp đỡ huynh muội các ngươi đoàn tụ.
Câu này làm mọi người khiếp sợ, cũng mờ mịt không hiểu.
Nguyệt Dao khiếp sợ và bối rối, không dám đối mặt với Mục Phàm Quân, ánh mắt trốn tránh.
Bát Giới bóp tràng hạt trên tay nhanh hơn. Miêu Nghị nhìn ra phản ứng của Nguyệt Dao, cũng nhìn ra không phải Nguyệt Dao tiết lộ, bỗng nhiên nhìn về phía Hồng Trần, cũng nhìn thấy sắc mặt Hồng Trần khẩn trương, dường như không phải nàng để lộ tin tức.
Thất Giới đại sư nhìn sang Bát Giới lại nhìn Nguyệt Dao, cũng nhìn Miêu Nghị, đột nhiên chắp tay trước ngực thở dài và niệm:
- A Di Đà Phật!
Đệ tử Bát Giới của hắn vì cầu hắn cứu Miêu Nghị, nói cho hắn biết quan hệ giữa mình và Miêu Nghị nhưng không báo quan hệ với Nguyệt Dao. Trong nháy mắt trong đầu Thất Giới đại sư xuất hiện hình ảnh thành cổ, nhớ lại tình hình gặp gỡ ba người khi đó, kìm lòng không được niệm phật hiệu, không nghĩ tới ba huynh muội vẫn còn sống.
Mục Phàm Quân lạnh nhạt nói:
- Như thế nào? Huynh trưởng đang ở trước mặt ngươi, là không biết hay không dám quen biết?
Nguyệt Dao quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Mục Phàm Quân cười lạnh nói:
- Đúng là hảo đồ đệ của ta, trong sáu sư huynh muội các ngươi, ta hiểu rõ ngươi nhất, ngươi lại lừa trên gạt dưới, vẫn lừa gạt bản tôn! Đột nhiên xuất hiện một người tên là ‘ Miêu Nghị ’, lại cùng tên với ca ca thất lạc của ngươi, còn lui tới với ngươi nhiều lần, ngươi thực xem bản tôn là người ngu sao?
Nghiêng đầu nhìn sang Hồng Trần, lại quát:
- Còn ngươi nữa! Trước kia vẫn lén lút giúp nàng tìm kiếm ca ca, nhiều lần lén lút xem danh sách tiên tịch Tiên quốc, sau đó lại cùng nàng vụng trộm đi gặp Miêu Nghị trong tư trạch Thành Đô, ngươi dám nói ngươi không biết rõ tình hình? Chẳng lẽ cho rằng bản tôn là kẻ điếc?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...