Phi Thiên

̀ Quân Tử. (1)

Sở dĩ sử dụng da yêu tu luyện chế phù triện, là bởi vì trong đó có tính chịu đựng và thích ứng pháp lực, có thể thu nhận năng lượng luyện vào trong đó. Lột da yêu tu ra mang đi luyện chế, chính là thứ tốt để luyện chế phù triện, da của yêu tu có tu vi càng cao, tính chịu đựng và thích ứng pháp lực lại càng mạnh, giá tiền cũng càng cao.

Vất vả lắm mới thu được một đống da xếp chỉnh tề vào nhẫn trữ vật, Miêu Nghị vừa quay đầu lại chợt phát hiện Hắc Thán đang bơi trên mặt biển, bốn vó ôm lấy một xúc tua Chương Ngư Tinh cực lớn đã lột da, há miệng đầy răng sắc bén điên cuồng cắn xé thi thể Chương Ngư Tinh ăn thịt ngon lành, có vẻ vô cùng thích thú.

- Tên mập chết tiệt, lên bờ.

Miêu Nghị vung thương lên quát to một tiếng.

Hắc Thán lại kéo một cái xúc tua cực lớn bơi tới, kêu lên mấy tiếng với chủ.

Miêu Nghị hiểu ý nó, dường như nó rất thích ăn thứ này, muốn hắn giúp mang theo một ít.

Chuyện khiến cho Miêu Nghị kỳ quái là, bọn ‘tiểu tử’ ở xung quanh mặt biển phụ trách cảnh giới cũng đang phát ra ý niệm với hắn, cũng muốn ăn thịt Chương Ngư Tinh.

Miêu Nghị hết sức lấy làm kỳ, chẳng lẽ ăn thịt yêu tu đại bổ sao, nếu không tại sao Hắc Thán và bọn ‘tiểu tử’ đều thèm thuồng nhỏ dãi ba thước?


Nếu không phải là nghĩ đến hình ảnh Chương Ngư Tinh ảo hóa thành phụ nhân xinh đẹp, Miêu Nghị cũng muốn nướng lên ăn, bất quá cảm thấy có hơi ghê tởm, rốt cục đành thôi.

Hôm nay thủ hạ của hắn chết sạch rồi, sau này còn phải dựa vào Hắc Thán cùng bọn ‘tiểu tử’ giúp một tay. Người ta muốn ăn chút thức ăn, chuyện này không thể không nể mặt, chỉ có thể giúp một tay thu thập một ít.

Thế nhưng nhẫn trữ vật trên tay hắn là loại cấp thấp nhất, không gian có hạn, không thu cất được vật quá lớn. Xúc tua Chương Ngư Tinh thật sự là quá lớn, chỉ có thể huy động ngân thương trong tay liên tục, chém xúc tua cực lớn thành mấy đoạn, thu một ít vào trong nhẫn trữ vật.

Trong nhẫn trữ vật là chân không, thu thứ này vào trong đó tối thiểu trong thời gian ngắn cũng không sợ biến chất hư hoại.

Sau khi thu cả bọn ‘tiểu tử’ đang phụ trách cảnh giới ở xung quanh mặt biển, Miêu Nghị cầm thương bay lên vách núi, giống như lăng ba phi độ. Hắc Thán không cách nào mượn lực ở dưới nước, chỉ có thể bơi tới một khối đá ngầm dưới vách núi mượn lực mới có thể nhảy vọt lên.

Lên trên rồi Hắc Thán bèn lắc mạnh thân thể mập mạp của nó, giũ bớt nước trên người.

Miêu Nghị phi thân ngồi lên, một tay cầm thương dưới ánh mặt trời rực rỡ, quay đầu lại ngắm mặt biển bừa bãi, có vẻ buồn áo não.

Đường đường động chủ Đông Lai động đích thân dẫn bộ thuộc xuất chinh, lúc này mới vừa tới Tinh Tú Hải, mười người đã chết chín, cũng chỉ còn lại một mình hắn. Cho dù là có thể còn sống trở về, dù là Dương Khánh dễ nói chuyện, biết ăn nói thế nào với Lam Ngọc môn đây...

- Ôi, có lẽ mình không thể làm động chủ được nữa...

Miêu Nghị vừa lẩm bẩm vừa quay đầu lại nhìn về phía cánh rừng mênh mông đầy cổ mộc che trời.

Nếu không giữ được vị trí động chủ, nếu đã tới Tinh Tú Hải, vậy không bằng nghĩ biện pháp kiếm chác nhiều một chút. Cho dù là sau này không làm động chủ cũng có được chút của cải hộ thân.

Thấy tình hình bọn ‘tiểu tử’ thu thập Chương Ngư Tinh, ngay cả yêu tu cấp Thanh Liên cũng có thể thu thập, lòng tin Miêu đại động chủ tăng lên gấp bội.

- Cầu phú quý trong hiểm cảnh!

Miêu Nghị gạt bỏ tâm trạng buồn bã, quát to một tiếng tự cổ vũ mình.

Hắc Thán bốn vó tung bay, chở hắn lao đi.


Miêu Nghị không dám chạy thẳng vào trong rừng, vừa mới đến bờ biển đã gặp gỡ một yêu tu nhị phẩm, có thể thấy được người ta thường nói Tinh Tú Hải đáng sợ không phải không có đạo lý. Có quỷ mới biết sau khi chui vào rừng có gặp phải thứ gì biến thái nữa không, cẩn thận vẫn hơn.

Vì để ngừa vạn nhất, hắn đi vòng quanh bờ biển trước kiểm tra cho ổn thỏa.

Lượn quanh bờ biển một chuyến không phát hiện dị thường gì, Miêu Nghị mới cho Hắc Thán giảm tốc độ, lặng lẽ không tiếng động xông vào trong rừng rậm nguyên thủy cổ mộc che trời.

Trong rừng toàn là cây cối cực lớn mấy người ôm không xuể, người vừa tiến vào lập tức có thể cảm thấy mình nhỏ bé, phảng phất tiến vào quốc gia của người khổng lồ.

Mặc dù như thế, Miêu Nghị vẫn cảm thấy mình ngồi trên người Hắc Thán mục tiêu quá rõ ràng, muốn xuống lén lén lút lút đi bộ. Bất quá cân nhắc đến vấn đề tốc độ, vạn nhất gặp phiền phức còn phải dựa vào cước lực Hắc Thán chạy trốn, nên chỉ có thể liều mạng.

Ngân thương trong tay hắn vẫn đề phòng bất cứ lúc nào, cũng thả bọn ‘tiểu tử’ ra, cho chúng tản ra bốn phía dò đường cho mình.

Đi lòng vòng trong rừng rậm nguyên thủy hơn nửa ngày, gặp được không ít phi cầm tẩu thú nhưng không gặp một con yêu quái nào, có vẻ cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng của hắn.

Hắn đi vài vòng trong phạm vi mấy chục cây số, vẫn không thu hoạch được gì.

Muốn cho Hắc Thán thả sức tung bốn vó chạy nhanh, Miêu Nghị lại không dám mạo hiểm, dù sao nơi này cũng là Tinh Tú Hải kinh khủng trong truyền thuyết.

Mặt trời chiều ngã về Tây, trong rừng bắt đầu tối, màn đêm sắp buông xuống. Từng con đom đóm bắt đầu bay ra trên bầu trời rừng núi, thỉnh thoảng có chim cú kêu đêm vài tiếng, khiến cho khu rừng rậm đầy cổ mộc này thêm phần mộng ảo ma mị.

Hắc Thán thỉnh thoảng quay đầu lại khịt mũi một tiếng với chủ nhân, có vẻ như thèm thứ gì đó.


Hai bên chung sống lâu như vậy, hắn thừa biết tính tình của nó. Miêu Nghị biết tính lười biếng của súc sinh này phát tác rồi, vẫn còn thèm thuồng thịt Chương Ngư Tinh.

Bất quá so với trước đây còn ở Phù Quang động, Hắc Thán đã coi như hết sức chuyên cần mau lẹ rồi. Kể từ sau cái chết của La Trân, súc sinh mập này đã sửa đổi tính lười rất nhiều, mặc dù vẫn còn lười nhưng đến lúc cần nhanh cũng không quá kém.

Cỡi trên lưng Hắc Thán, một tay cầm thương, hai chân gác trên giáp cốt hai bên sườn nó, Miêu Nghị ngửa đầu nhìn lên. Xuyên qua tàng cây lưa thưa thấy được trên bầu trời đêm đầy sao chợt có lưu tinh bay qua.

Khoảnh khắc này làm cho Miêu Nghị cảm thấy toàn bộ thế giới vô cùng yên tĩnh, tươi đẹp, thế nhưng mình lại mải lo chém giết.

Ngắm nhìn bốn phía một vòng, vung tay lên, một đoạn xúc tua Chương Ngư Tinh rơi xuống đất. Hắn tung mình xuống ngựa, cắm ngân thương trên tay xuống đất, xoay người ngồi trên một tảng đá lớn.

Lại triệu hồi bọn ‘tiểu tử’ cảnh giới bốn phía trở về, ném một miếng thịt Chương Ngư Tinh cho chúng ăn.

Thấy Hắc Thán và bọn ‘tiểu tử’ ăn ngon lành như vậy, Miêu Nghị không nhịn được sờ sờ cằm, mình vẫn chưa từng ăn thịt yêu quái, có nên thưởng thức thử một phen chăng?!

Hắn cảm thấy chỉ cần không thèm nhớ tới phụ nhân xinh đẹp kia, ắt mình sẽ ăn được. Bằng vào cái gì yêu quái có thể ăn thịt người, người lại không thể ăn thịt yêu quái?

Nói là làm, Miêu Nghị nhanh chóng nhặt một đống cây khô xung quanh nổi lên một đống lửa, xỏ một miếng bạch tuộc vào cành cây gác lên nướng trên đống lửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui