Hắn lặng lẽ dẫn theo bốn lão quái đến nơi này, lại mang theo bốn lão quái rời đi lặng lẽ.
Thúc đẩy hắn đưa ra quyết định chính là khách sạn Phong Vân!
Cát vàng vạn dặm, tất cả gian phòng đều bị cát bao phủ, chỉ có khách sạn Phong Vân khác với chung quanh.
Khách sạn đang giăng đèn kết hoa, không ít người mặc trang phục khách sạn Phong Vân đang bận rộn. Cả khách sạn Phong Vân tràn ngập vui mừng giống như thiếu nữ xinh đẹp chờ gả đi, từng khối lụa hồng và giấy đỏ được dán khắp nơi, Miêu Nghị nhìn rất chướng mắt.
Hắn định tới gần xem động tĩnh thế nào, ai ngờ lại nhìn thấy không khí vui mừng bên kia, nội tâm hắn tức giận và ánh mắt lạnh buốt.
Hiện tại hắn muốn chạy tới trước mặt bà chủ và hỏi một câu, tại sao ngươi lại cho phép người khác làm như vậy, vì cái gì không cự tuyệt? Chẳng lẽ còn có người dám ép buộc cháu gái Ma Thánh sao? Phát sinh chuyện như thế, vì cái gì ngươi không tìm người báo cho ta một tiếng?
Bởi vậy hắn liên tưởng nhiều việc, sau khi bà chủ gặp Phong Huyền không lâu, Phong Huyền được thả ra ngoài, tại sao bà chủ gặp Phong Huyền không lâu thì hắn đi ra? Hắn không suy nghĩ theo hướng khác, thả Phong Huyền ra ngoài, khách sạn được trang trí như thế, có phải bà chủ gật đầu đồng ý? Nếu không tại sao Vân Ngạo Thiên đột nhiên thả Phong Huyền ra ngoài?
Vừa nghĩ mình mang theo chân thành đến đây, thậm chí chuẩn bị nhiệt huyết đầu rơi máu chảy, kết quả lại có khả năng bị lừa gạt, nội tâm hắn tức giận không chỗ phát tiết.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình thật ngu, người ta hàng năm đều tới thăm người nọ, hàng năm đều đưa tài nguyên tu hành, mỗi năm gặp mặt, bản thân mình mấy trăm năm qua gặp nàng được mấy lần?
Lý trí nói cho hắn biết, bà chủ không phải người như vậy. Người của bà chủ cũng không có khả năng giúp đỡ tên kia sau lưng nàng, lúc hai người ở cạnh nhau đều mang theo chân tình, cũng không phải ngụy trang.
Cho nên hắn muốn chờ xem, nếu thật xuất hiện kết quả mình không nguyện ý nhìn thấy...
Hắn cũng không biết oán nàng, muốn trách thì trách chính mình ngốc, chính mình tính toán là cái gì, nhiều lắm chỉ là tiểu tặc thừa dịp mà vào, người ta mới thật sự môn đăng hộ đối, mình cũng nên lý trí hơn, từ nay về sau trở thành người qua đường nơi chân trời xa xăm. Không cần phải ngu ngốc đặt cược cả tính mạng vào.
- Ta nói lão ngũ, ngươi bảo đến đây xem náo nhiệt, rốt cuộc là náo nhiệt gì?
Sau khi bốn lão yêu quái kiểm tra khắp phòng, đều đi đến bên cạnh hắn, bọn họ đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài, Hồng Thiên hỏi rõ.
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Trò hay ở phía sau, bốn vị ca ca tạm thời chờ đi.
- Ah!
Hùng Uy gác tay hỏi:
- Chẳng lẽ lúc đón dâu sẽ có biến cố?
Ưng Vô Địch khinh thường quay đầu sang chỗ khác, chẳng muốn nhìn ra cửa sổ, hắn tìm chỗ ngồi, bắt chéo chân và nói:
- Có biến cố thì như thế nào? Ta mới không có hứng thú xem những chuyện hư hỏng này?
Miêu Nghị quay đầu lại hỏi:
- Tam ca có việc gấp?
- ...
Ưng Vô Địch sững sờ, nói:
- Ta có thể có việc gấp gì?
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Đã không có việc gấp, cũng đã tới đây rồi, chờ thêm hai ngày xem náo nhiệt thì có sao đâu?
Ưng Vô Địch lắc đầu nói:
- Ngươi còn có tâm tư xem náo nhiệt? Hiện tại ta lo lắng cô nương Mục Phàm Quân đột nhiên thấy ngươi quan phục nguyên chức sẽ nghi kỵ Cơ Hoan.
Mấy huynh đệ nghe vậy, trừ Miêu Nghị ra, bọn họ rời khỏi cửa sổ và tìm nơi ngồi xuống.
Phục Thanh nói:
- Mục Phàm Quân vốn không có hảo tâm gì. Hành động lần này vô cùng có khả năng cố ý thừa cơ châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta và Cơ Hoan.
Nghe hắn nhắc nhở như thế, Miêu Nghị cũng xoay người lại, hắn cũng tạm thời bỏ qua việc đón dâu, sau khi suy nghĩ cũng gật đầu, ẩn ẩn hiểu ý đồ Mục Phàm quan phục nguyên chức cho mình, xem ra có hiềm nghi gây mâu thuẫn giữa Tinh Túc Hải và Vạn Yêu Thiên, như vậy càng có lợi kéo Tinh Túc Hải về phía Thiên Ngoại Thiên.
- Tính toán, cũng không kém mấy ngày, đã đến thì chờ thêm một lúc.
Hùng Uy quay đầu nhìn sang Miêu Nghị, nói:
- Ta thật muốn xem lão ngũ thần thần bí bí là vì chuyện gì?
Mấy người bọn họ nhìn sang, Miêu Nghị cười ha hả, bộ dạng thâm sâu khó dò, mấy người kia tức giận lườm hắn.
Hừng đông ngày kế tiếp, bà chủ ngồi trong thùng tắm rửa hàng ngày, mỗi ngày tắm rửa đã thành tập quán trong sinh hoạt của nàng, trừ khi có việc chậm trễ, nếu không sẽ có cảm giác không được tự nhiên. Chỉ là bên ngoài có nhiều người tự chủ trương nên bất tiện, ngoài cửa cũng có người đứng gác, phòng ngừa có kẻ tự tiện xông vào.
Nàng dùng nước tẩy rửa thân thể mình, nhớ tới tình cảnh uyên ương nghịch nước với người nào đó, nhớ tới người nào đó nhìn chằm chằm vào bộ ngực no đủ của nàng như sói đói liền cười cười... Còn lại một ngày, hắn có đến không? Vạn nhất hắn có việc không nghe được tin tức thì sao bây giờ?
Sau khi tắm rửa hoàn tất, nàng đi ra ngoài dò xét mọi việc.
Đại đường, nho sinh chán ngán ngồi sau quầy, hắn nhìn đám người trang trí đang chạy tới chạy lui.
Bà chủ vẫn đi dò xét như ngày thường, bỏ qua những người giăng đèn kết hoa, cũng không ngăn cản, chỉ khuyên bảo những người kia đừng ảnh hưởng việc buôn bán của nàng, lúc đi tới trước quầy liền gõ lên mặt bàn, ý bảo nho sinh giữ vững tinh thần.
Nho sinh ngồi thẳng người nhìn bà chủ đi ra ngoài.
Đi một vòng bên ngoài, bà chủ quay lại sân thượng, đôi mắt sáng chờ đợi nhìn chung quanh, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Miêu Nghị đang đứng trước cửa sổ nhìn nàng, thậm chí ánh mắt bà chủ còn nhìn quét ngang vị trí Miêu Nghị, chỉ là nhìn sơ qua mà thôi, có quá nhiều người cần chú ý.
Lúc đang muốn quay về phòng thì có người la to:
- Phong phu nhân.
Bà chủ quay người nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Biệt Quý dẫn hai nữ tử bay tới, mỉm cười hỏi:
- Có chuyện gì?
Tiêu Biệt Quý phất phất tay, hai nữ tử mang một bộ váy hồng ra, một nàng lên tiếng:
- Đây là hỉ phục của phu nhân, phu nhân thử xem có hợp hay không, nếu không vừa còn có thời gian sửa lại.
Bà chủ cũng không cự tuyệt, lúc quay người đi về phòng, hai nữ tử cầm quần áo đi theo, bà chủ khoát tay nói:
- Không cần các ngươi hầu hạ, tự ta thử được rồi, các ngươi đi ra ngoài chờ đi, ta không thích có người ngoài nhìn ta thay quần áo.
- Vâng!
Hai nữ lên tiếng đi ra ngoài.
Thợ đá chuyên phụ trách thủ vệ trong mấy ngày gần đây, hắn không cho kẻ nào đến gần.
Bà chủ căn bản không đụng đến hỉ phục trong phòng, nàng ngồi trước bàn trang điểm vuốt trán. Một tay cầm con dao găm Vân Ngạo Thiên tặng nàng, lưỡi dao sắc bén làm nàng hoảng hốt.
Qua một lát, nàng lười biếng nói một câu:
- Vừa vặn phù hợp.
Hai nữ chờ tin bên ngoài lui ra.
Có tiếng gõ cửa vọng vào phòng, Miêu Nghị đi mở cửa, bên ngoài là chủ nhân của gian phòng này.
Miêu Nghị truyền âm hỏi:
- Tình hình trong khách sạn thế nào?
Người kia truyền âm trả lời:
- Không có tình huống như thế nào, trừ một ít người trang trí ra, việc kinh doanh vẫn như thường ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...