Phi Thiên

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn một cái, xác nhận không nói thách, bên trong yết giá một món một vạn Hồng Tinh, mắc hơn nhiều thứ bên ngoài.

Hoàng Phủ Quân Nhu kinh ngạc hỏi:

- Một món trang sức mà mắc vậy?

Miêu Nghị kinh ngạc kêu lên:

- Vậy mà mắc gì?

Miêu Nghị thầm nghĩ người có tiền như nàng nếu không làm thịt thì chờ ai nữa? Chỉ bằng vào nàng thích là đã đáng giá rồi. Mợ nó, bên Thiên Hương lâu hát một bài, nhảy một cái đã mười vạn Hồng Tinh, chỗ ta luyện chế một món còn tốn sức hơn nhảy múa.

Miêu Nghị xắn tay áo, hai tay chống măt quầy, vì kiếm tiền nên hắn tập trung hết sức dụ dỗ.

- Hoàng Phủ chưởng quầy, thứ này thật sự không mắc. Đừng thấy trên đầu Hoàng Phủ chưởng quầy chỉ cài một cây trâm nhưng đó là dốc hết sức toàn môn phái rèn ra. Thứ này giống như vẽ, có người vẽ đẹp có người vẽ xấu, có thể làm một cây trâm đến cảnh giới này thì năng lực thẩm mỹ của người chế tạo phải đến cảnh giới nhất định mới được. Chỉ có kẻ sĩ cao nhã thật sự mới làm một cây trâm đến cảnh giới như vậy được, công tượng thô tục làm sao có thể rèn tạo ra nó được. Tức là đây không phải cây trâm bình thường trần tục mà là đặc biệt xảo đoạt thiên công.

Nếu Đông Quách Lý nghe được chắc sẽ khóc sướt mướt, tri kỷ là đây!

- Từ ma ma đừng vì nghĩ tình cửa hàng Chính Khí và người là hàng xóm mà nói lời hay giúp, ma ma nói thật lòng một câu đi, cây trâm này có đẹp không? Nếu Từ ma ma nói ra một câu nào không đẹp thì ta sẽ miễn phí tặng cho Hoàng Phủ chưởng quầy ngay!

Miêu Nghị thầm nghĩ: Nếu ngươi nói không đẹp, dù miễn phí tặng cho Hoàng Phủ Quân Nhu thì người ta cũng sẽ... không ham.

Từ ma ma gật đầu nói:


- Đúng là đẹp, nhưng hơi mắc.

Miêu Nghị nói:

- Thứ tốt tất nhiên là mắc, như hoa khôi đứng đầu của Thiên Hương lâu đi ra ngoài diễn xuất một lần đều là giá mười vạn Hồng Tinh, có mắc không? Mắc hơn của ta. Đạo lý là vậy, thứ tốt thì đáng giá.

Từ ma ma không biết nên nói cái gì, không thể nói hoa khôi của mình không tốt, càng không thể nói thứ tốt không nên đáng giá, nếu không Thiên Hương lâu của nàng khó nói giá tiền.

Miêu Nghị nói:

- Trang sức chỗ ta là báu vật trấn tiệm, vốn là hàng không bán của một vị tiền bối. Tiền bối kia theo đuổi cảnh giới nghệ thuật, làm ra đồ toàn là tự mình ngắm, mỗi món tinh điêu tế mài, không cho phép có chút tỳ vết. Nếu có tỳ vết gì thì tiền bối sẽ hủy đi, luyện chế ra một món rất khó khăn. Có thể đem những trang sức ra bán cũng vì nhờ vả quan hệ tình cảm thuyết phục tiền bối đồng ý. Trên đầu Hoàng Phủ chưởng quầy cài cây trâm chuồn chuồn đỏ, chuồn chuồn còn có tên là "Đình đình ngọc lập", ngụ ý là phong tư của giai nhân, cát tường xinh đẹp. Nếu Hoàng Phủ chưởng quầy mang trâm cài tóc này đi Quần Anh hội quán ngồi... Ta có thấy bên chỗ của Hoàng Phủ chưởng quầy rồi, hoa tươi tử đằng mát mẻ, người không biết sẽ tưởng lầm là sắc đẹp của người hấp dẫn ba con chuồn chuồn sống đến ngưỡng mộ người. Hoàng Phủ chưởng quầy có thể tưởng tượng cảnh đó đẹp cỡ nào không?

Hoàng Phủ Quân Nhu thật sự mơ màng tưởng tượng, cảm thấy đúng là đầy ý thơ, nàng thầm cắn răng.

Miêu Nghị tiếp tục thổi phồng:

- Dù không đẹp như Hoàng Phủ Quân Nhu hễ cài cây trâm thì sẽ đẹp ba phần. Ta nói câu "Đình đình ngọc lập", ngụ ý giai nhân Hồng Tinh, lát ta bán mười vạn Hồng Tinh cũng có người mua. Nếu chưởng quầy ngại mắc thì tiệm nhỏ không miễn cưỡng. Phải rồi, nhắc nhở chút, những món trang sức này mỗi món là mười vạn Hồng Tinh, bởi vì hôm nay khai trương bán hạ giá nên mới rẻ vậy, chỉ giới hạn ba ngày, sau ba ngày sẽ trở lại giá gốc. Ủa!

Dường như Miêu Nghị phát hiện điều gì, đột phá nói với Bảo Liên:

- Bảo Liên, ta vốn đặt thứ này ở bên ngoài tại sao đột nhiên chuyển vào đây? Chắc là ai cảm thấy ta bán rất rẻ cố ý giấu đi không cho người thấy đúng không?

Bảo Liên luống cuống tay chân không biết trả lời thế nào:

- A!

Không cần Bảo Liên trả lời, Miêu Nghị hỏi xong quay đầu hỏi Hoàng Phủ Quân Nhu:

- Nếu Hoàng Phủ chưởng quầy thấy mắc thì tiệm nhỏ thật sự không ép buộc, lát nữa đặt quầy hàng này đến chính sảnh, bảo đảm chớp mắt sẽ bán được ngay.

Miêu Nghị đã quyết định nếu không bán được thì lát nữa tìm người giả mạo khách hàng mua đi.

Hoàng Phủ Quân Nhu cài trâm trên tóc thật sự không muốn lấy xuống, lòng rất thích nó, nàng chưa nói sẽ không mua. Hoàng Phủ Quân Nhu đến trước quầy hàng, trực tiếp triệu ra một đống Hồng Tinh.

Miêu Nghị hăng tiết gà hét lên:

- Bảo Liên, lại đây thu tiền!


Bảo Liên đã giật mình đến trợn mắt há hốc mồm vội lấy lại tinh thần, lật đật chạy tới điểm tiền, xác nhận không sai sót thì cất đi.

Tiền vào tay, Miêu Nghị vui vẻ nói:

- Hoàng Phủ chưởng quầy, từ hôm nay "Đình đình ngọc lập" thuộc về người.

Miêu Nghị quay sang sai khiến Bảo Liên:

- Đi lấy mấy viên dạ minh châu bán bên ngoài lại đây, đi mau!

- Vâng!

Bảo Liên chạy nhanh đi, chốc lát sau cầm mười viên dạ minh châu trở về.

Miêu Nghị cầm dạ minh châu nhanh chóng đặt trong quầy thủy tinh. trong góc ánh sáng yếu, mọi người mở pháp nhãn tuy có thể thấy rõ trong tủ nhưng mười viên dạ minh châu bỏ vào quầy thủy tinh thì từng hàng trang sức trưng bày lấp lánh sáng, rực rỡ chói mắt vô cùng. Thủy tinh phản chiếu trang sức bên trong tỏa sáng như mộng ảo.

Các món đồ sống động như thật, lấp lánh sáng, hoặc rực rỡ hoặc duy mỹ hấp dẫn người.

Bảo Liên trước đó đã thấy những trang sức này cũng giật mình há hốc mồm:

- ...

Miêu Nghị sững sờ. Miêu Nghị chỉ muốn cầm dạ minh châu chiếu sáng rõ chút không ngờ còn có hiệu quả này, trước kia hắn chưa từng thử qua. Miêu Nghị ngước lên xem phản ứng của mọi người, lòng thầm vui vẻ, càng có tự tin hơn.

Từ ma ma nhìn chằm chằm trang sức đầy quầy hàng, che miệng, mắt sáng rực. Nữ nhân trời sinh thích thứ như vậy, lớn tuổi cũng không ảnh hưởng gì. Không có nữ nhân nào không thích trang sức đẹp, nó có sức hấp dẫn trí mạng với nữ giới.

Hoàng Phủ Quân Nhu cắn môi nhìn chằm chằm trang sức lấp lánh sáng đầy quầy như ước gì ôm hết về, lộ rõ sự yêu thích.


Đám nam nhân đứng phía sau cũng bị trang sức trong tủ làm hoa mắt:

- Oa!

Bọn họ kiềm không được khen:

- Đúng là xinh đẹp!

Một đám người châu đầu ghé tai khe khẽ thì thầm.

Miêu Nghị chắp tay hướng Hoàng Phủ Quân Nhu:

- Hoàng Phủ chưởng quầy, trang sức của tiệm nhỏ có xứng làm báu vật trấn tiệm không?

Hoàng Phủ Quân Nhu không hé răng, mắt sáng long lanh tới gần cái quầy lần lượt xem từng món.

Từ ma ma đứng trước tủ vừa xem vừa tặc lưỡi kinh thán:

- Đồ vật làm rất tinh xảo.

Miêu Nghị cười cười, thò tay vào trong tủ vuốt ve từng món, thi pháp chạm vào. Hoa hồng xanh nở rộ, tường vi hồng e ấp chào người, tử la lan duỗi mình. Các nụ hoa bảy sắc trên đồ cột tóc nháy mắt nở ra từng khóm, các trang sức có hoa đều nở rộ trong ánh sáng mộng ảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui