Phương Tố Tố hỏi:
- Ta là nữ nhi của Phương gia, một nhà giàu ven bờ, họ Phương, tên Tố Tố. Cổ huynh cảm thấy ta quen mắt phải chăng trước kia từng đến đây?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Trước kia đúng là từng tới, đã là nhiều năm trước, cụ thể bao lâu thì không nhớ rõ.
Phương Tố Tố thầm cắn răng, mắt to lấp lánh sáng nhìn Miêu Nghị chằm chằm:
- Vậy đúng là rất có duyên, xem ra Cổ huynh cũng là trở lại chốn cũ, hay là mình kết bạn đồng hành?
Miêu Nghị cười gật đầu nói:
- Cũng tốt, có giai nhân làm bạn, cầu còn không được!
Miêu Nghị nhìn hai bên bờ, toát ra khí độ người bề trên như thể Phương Tố Tố nên che dù cho hắn, không có vẻ gì là bứt rứt.
Thuyền lướt qua trong thành, Phương Tố Tố chỉ vào hai bên bờ kể cho Miêu Nghị nghe xuất xứ các chuyện cổ tích, phong thổ nhân tình, chứng minh nàng đúng là người nơi này.
Trong quá trình Phương Tố Tố không ngừng hỏi Miêu Nghị tu hành ở đâu, hắn đánh trống lảng. Nếu là trước kia Miêu Nghị sẽ trả lời, nhưng bây giờ hắn quá nổi tiếng, không nhắc thì tốt hơn. Miêu Nghị không hứng thú hỏi thăm Phương Tố Tố là tu sĩ chỗ nào.
Buổi chiều mưa tạnh, mấy người bỏ thuyền lên bờ, kết bạn đi chơi trong thành hai ngày.
Hai ngày sau, trong một khách điếm. Phương Tố Tố gõ cửa phòng Miêu Nghị nhưng người đi phòng trống, thậm chí không biết người ta đi từ khi nào. Trên bàn đặt mấy khối ngọc điệp, chỉ để lại vài câu là quay về, có duyên gặp lại. Hắn không nói đi dâu, chẳng dặn dò điều gì, như khách qua đường vội vàng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi quay về Đông Lai động thấy nhiều khách đến chơi. Vì chuyện Miêu Nghị ‘thăng chức’ động chủ đã dần truyền ra, phu phụ Triệu Phi, Ô Mộng Lan đến thăm ngay hôm Miêu Nghị đi, hai người luôn chờ tại đây.
Người các môn phái lớn trong Thần Lộ cũng đến, đều là chưởng môn đích thân mang theo lễ vật tới viếng, không biết để chúc mừng Miêu Nghị ‘thăng chức’ hay an ủi. Thiên Nhi, Tuyết Nhi ngạc nhiên nhìn, phỏng chừng vẫn còn người đến nữa.
Tiếc rằng Miêu Nghị không trở về, khách hỏi hắn đi đâu, hai nàng không biết. Miêu Nghị chỉ nói bận việc rời đi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.
Lúc này Miêu Nghị đã ở trên một hòn đảo biển, hòn đảo từng cùng Thiên Nhi, Tuyết Nhi tu hành. Miêu Nghị xem xét khắp nơi trên hòn đảo, xác nhận không có ai thì hắn móc một con tinh linh ra thi pháp lắc trong tay.
Tinh linh lơ lửng trong bàn tay Miêu Nghị ngân vang thật lâu. Miêu Nghị thở phào, cách lâu như vậy không liên lạc với Vu Hành Giả, hắn đang lo không thể liên lạc, may mà không sao.
Nghiêng tai lắng nghe tiết tấu tiếng chuông, Vu Hành Giả trả lời với Miêu Nghị là đang ở tiểu thế giới.
Hôm sau, Miêu Nghị đứng bên bờ biển chờ người, hắn nhìn bầu trời bốn phía ai ngờ Vu Hành Giả đội mũ cầm thiền trượng trồi lên từ mặt biển.
Miêu Nghị từ xa chắp tay, Vu Hành Giả bay lên bầu trời. Miêu Nghị vung tay áo lao lên trời đuổi theo Vu Hành Giả.
Khi thuyền U Minh Long lại hiện, Miêu Nghị đứng trên lâu thuyền nhìn biển sao, lấy ngọc điệp ra không ngừng quan sát bốn phía, không biết đang thi pháp làm gì.
Vu Hành Giả hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Miêu Nghị giải thích rằng:
- Ghi nhớ đường đi, ghi chú tinh đồ, có cơ hội ta sẽ tự mình qua lại đỡ khỏi phải làm phiền đại sư đi tới đi lui.
Vu Hành Giả nhướng mày nói:
- Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Nếu đường tinh đồ của ngươi rơi vào tay người khác trong đại thế giới, thế lực Thiên Đình giá lâm tiểu thế giới thì không ai trong tiểu thế giới đỡ nổi.
Miêu Nghị nói:
- Đại sư khỏi phải lo, có lấy được cũng phải xem hiểu, ta chỉ đánh dấu đơn giản, trời sao phức tạp như vậy ta làm dấu chỉ mình ta hiểu, ta không tin có người thứ hai xem được. Đại sư, hay chúng ta cá cược đi?
Vu Hành Giả mỉm cười hỏi:
- Cược cái gì?
Miêu Nghị cười cười:
- Lát nữa ta đưa cho đại sư xem, nếu như đại sư có thể xem hiểu thì đại sư nêu điều kiện gì ta cũng đồng ý. Nếu đại sư xem không hiểu thì chia một nửa thuyền U Minh Long cho ta đi?
Vu Hành Giả cười không nổi, vẻ mặt giật mình:
- Chia một nửa?
Vu Hành Giả sầm mặt, trầm giọng nói:
- Sao ngươi cứ mơ ước thuyền U Minh Long vậy? Đây là pháp bảo đưa ngươi qua lại giữa đại thế giới và tiểu thế giới, hủy nó có lợi gì cho ngươi? Nghĩ tình nó đưa ngươi đi không có công lao cũng có khổ lao hãy tha cho nó đi. Không cược!
Biết ngay ngươi muốn độc chiếm!
Miêu Nghị chửi thầm trong bụng, mặt ngoài cười xòa:
- Đại sư, vãn bối đùa vậy thôi, không có ý cướp đồ của người.
Vu Hành Giả đổi đề tài:
- Lão nạp nghe nói thí chủ lần này gây việc lớn trong Lưu Vân Sa Hải, nghe nói thí chủ từ điện chủ hai điện bị biếm thành động chủ. Thí chủ có oán trách gì không?
- Không sao, nếu là lúc trước có lẽ còn để ý, dù sao liên quan đến lợi ích của ta. Hiện giờ với ta thì địa bàn lớn nhỏ chẳng quan trọng, chỉ cần có nơi đặt chân yên ổn là được rồi.
Miêu Nghị chỉ bốn phía, phóng khoáng nói:
- Có thế giới rộng lớn hơn ở trước mắt ta, làm gì để bụng được mất nho nhỏ?
Trên nóc thuyền lâu, hắn một áo choàng xanh đối diện biển sao, cùng thuyền U Minh Long tiến lên.
Khoảng nửa tháng sau, trong trời sao mênh mông, Vu Hành Giả thu thuyền U Minh Long, mang theo Miêu Nghị đi tới hành tinh lúc trước từng đến.
Trước khi vào hành tinh đó, Miêu Nghị xin xỏ:
- Tiền bối có thể trực tiếp đưa ta đi Hỗn Nguyên giới một chuyến không?
Vu Hành Giả lắc đầu nói:
- Hỗn Nguyên giới xen lẫn trong các giới, thuyền U Minh Long xuất hiện rất dễ bị người phát hiện, lão nạp cũng không quen mang người xuất hiện ở chốn đông người. Nơi đây khá hẻo lánh trong đại thế giới, lão nạp chỉ có thể đưa ngươi đưa đến đây. Đường của ngươi nên tự mình đi.
Vèo!
Vu Hành Giả nói xong mặc kệ Miêu Nghị có đồng ý hay không, trực tiếp thi pháp mang hắn chui vào đằng trước, vào trong tầng mây. Vu Hành Giả lại lao vút lên trời, bỏ Miêu Nghị bơ vơ.
Miêu Nghị ngửa đầu nhìn theo Vu Hành Giả rời đi, hắn chui ra tầng mây quét mắt nhìn đất đai mênh mông bên dưới. Mợ ơi, đây là đâu?
Xem thiên thể bên ngoài hành tinh này thì có thể xác nhận đây vẫn là hành tinh có Chính Khí môn, nhưng Vu Hành Giả tìm đại một chỗ ném Miêu Nghị xuống, đất mênh mông như vậy hắn không biết đang ở đâu.
Được rồi, tìm người hỏi thử!
Miêu Nghị nhanh chóng giảm thấp độ cao, bay theo gió, hắn mở pháp nhãn nhìn quét bên dưới.
Miêu Nghị quét mắt bốn phía bỗng thấy tu sĩ chạy tới chạy lui trong rừng núi mênh mông, thỉnh thoảng có người bay quanh trên trời như đang tìm cái gì.
Miêu Nghị bay tới chặn lại một tu sĩ áo trắng đang sưu tầm khắp nơi.
Miêu Nghị chắp tay hỏi:
- Bằng hữu, xin hỏi nơi này là đâu?
Tu sĩ áo trắng quát vào mặt hắn, thái độ rất tệ:
- Cút, Vô Tướng tông đang làm việc!
Vô Tướng tông? Đại phái tu hành số một bản địa!
Vì trong đại thế giới có nhiều nhân gian giới, mỗi hành tinh đặt theo tên người, tên người đặt cho một hành tinh là biết không tầm thường rồi, nếu không ai mà biết ngươi là người nào? Tên của hành tinh này là Vô Tướng, đặt theo pháp danh của Vô Tướng tổ sư khai sơn Vô Tướng tông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...