Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Dương Khánh lạnh nhạt nói:
- Còn có một khả năng nữa, Mẫu Đan vì che giấu tai mắt mọi người mà khả năng lớn sẽ tìm kẻ khác chết thay, hỗ trợ cho kẻ phản đồ tiếp tục nằm vùng trong Nhất Oa Phong. Theo ta thấy, vì an toàn của người Trình gia, mấy lão nhân đó Nhị đương nha cũng không thể lưu lại. Nên làm thế nào thì Nhị đương gia cứ suy nghĩ kế sách đi, dù sao cũng là lão huynh đệ của Đại đương gia, chúng ta người ngoài xen vào quá cũng không tốt. Nhưng ta có câu muốn nhắc nhở Nhị đương gia, nếu chuyện tương tự xuất hiện thì không phải lần nào cũng có thể may mắn như này, lần này đại nhân có thể nói là liều mạng đại náo Phong Vân Khách Sạn mới cứu được Đại đương gia, đại nhân không có khả năng lại làm chuyện như vậy lần nữa, người ta bị thua thiệt một lần thì sẽ không còn cơ hội như vậy nữa đâu.
Vũ Quần Phương nhìn về phía Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhìn sang bên cạnh, coi như không nghe không biết, Dương Khánh đã nói như vậy thì hẳn là có đạo lý của y.
- Ta hiểu rồi.
Vũ Quần Phương giọng có chút nặng nề, chắp tay cáo lui.
Sau khi cửa đóng lại, Miêu Nghị nhìn về phía Dương Khánh hỏi:
- Không phải ngươi nói Mẫu Đan sẽ không chú ý tới Nhất Oa Phong nữa rồi mà? Sao lại còn muốn giết những người khác?
Dương Khánh nói:
- Những lão nhân bên cạnh Trình Diệu Uy không dễ khống chế, thường nói vài điều linh tinh về người của chúng ta với Trình Diệu Uy, mấy lần minh tranh ám đấu gây nên phiền toái không nhỏ, cũng dễ gây nguy hiểm tới người của chúng ta, phản đồ lần này chính là vết xe đổ. Ta đã sớm muốn dọn dẹp những lão gia hoả kia rồi đổi toàn bộ thành người của ta rồi, nhưng Trình Diệu Uy niệm tình xưa không chịu hạ thủ với các lão huynh đệ. Ta đã sớm nhắc nhở hắn, những lão nhân có liên quan tới lợi ích bên cạnh hắn rất có thể sẽ có phản đồ, để hắn cẩn thận hơn một chút, mà hắn có thể là do không tin, hoặc vẫn muốn chừa lại đường đi, không muốn đem tất cả trứng đặt trong một rổ, muốn dùng những lão nhân đó để kiềm chế người của chúng ta, vì đại cuộc với thời cơ không hợp nên ta vẫn một mực nhẫn nhịn, nếu không đã sớm không cho Trình Diệu Uy mặt mũi rồi. Cũng tốt, giờ thì không cần phiền nữa rồi, cái gì nên tới vẫn phải tới, lần này Trình Diệu Uy bị trọng thương không thể chủ trì Nhất Oa Phong chính là cơ hội. Trình Diệu Uy niệm tình xưa, nhưng trong lòng Vũ Quần Phương thì an toàn của người nhà và nữ nhi Tiền Trình mới là hàng đầu, lại thêm Trình Diệu Uy gặp nguy hiểm lần này, chỉ cần tuỳ tiện chỉ điểm vài câu là có thể khiến Vũ Quần Phương quyết đoán hạ thủ, dọn dẹp sạch sẽ những kẻ vướng tay vướng chân, sau đó tất cả vị trí đều sẽ là người nằm cùng của ta. Trình gia sau này sẽ không còn lựa chọn, chỉ có thể trung tâm duy nhất với đại nhân.
Miêu Nghị sau khi nghe xong thì không lên tiếng, không biểu lộ ý kiến. Thật ra không có ý kiến gì đôi khi cũng là một loại thái độ… Chính là cứ theo ý Dương Khánh là làm đi!
Giản Tam Nương ở bên cạnh nghe xong thì lạnh cả người, lén nhìn Dương Khánh, cảm giác đối với vị đại tổng quản này càng trở nên sợ hãi hơn, chỉ vài ba câu đã khiến những lão nhân bên cạnh Trình Diệu Uy dù đến chết có lẽ cũng không biết tại sao, lại để cho Vũ Quần Phương mang tiếng ác nhân, cũng chính là để Trình gia làm ác nhân.
Giản Tam Nương lại nhìn khuôn mặt im lặng không biểu cảm của Miêu Nghị, trong lòng khẽ thở dài một cái, những người trên cao vì đạt được mục đích thì căn bản sẽ không để sinh tử của một số tiểu nhân vật vào mắt.
Trời vừa sáng, người Vũ Quần Phương phái đi tìm hiểu đã truyền tin tức về, không ngoài dự đoán của Dương Khánh, một lão huynh đệ của Trình Diệu Uy đã mất tích, không thể liên lạc được, điều kỳ lạ là cả người nhà cũng mất tích theo, không rõ còn sống hay đã chết.
Miêu Nghị nghe được tin này thì chỉ ừ một tiếng, coi như là đã biết.
Vũ Quần Phương vừa nghĩ tới việc nam nhân của mình suýt thì bị phanh thây lấy đan thì vô cùng phẫn nộ. Trước giờ chúng ta đối xử với các ngươi không tệ, coi các ngươi như huynh đệ trong nhà, vậy mà các ngươi lại muốn hại Trình gia, muốn giết phu quân của ta!
Bởi vì những điều Dương Khánh nói đã ứng nghiệm, nên nàng càng lo lắng những điều mà Dương Khánh dự đoán sẽ xảy ra, sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng của cả nhà.
Lời nói của Dương Khánh giống như cái gai, đâm sau vào lòng nàng, nàng không thể ngồi yên nhìn mọi người xảy ra được, thừa lúc Trình Diệu Uy vẫn còn hôn mê không thể quyết định, lập tức gọi nữ nhi vào bí mật bàn kế sách.
Nữ nhân thường kém nam nhân ở cái nhìn đại cục, nhưng lại độc ác hơn so với sự độc ác của nam nhân, chuyện gì cũng có thể làm được, rất dễ trở nên điên cuồng, câu nói độc nhất là lòng dạ đàn bà chính là ý này, có thể tưởng tượng được kết cục những lão huynh đệ kia của Trình Diệu Uy!
- Đại tổng quản đang nghĩ gì vậy?
Giản Tam Nương đi vào động mà Dương Khánh đang ở tạm, thấy Dương Khánh đang im lặng đối diện vách động.
Dương Khánh tỉnh lại, nhận ra là nàng liền mỉm cười, tiếp đó thở dài một hơi:
- Ta và đại nhân cùng đi ra ngoài, hai điện bên đó không có ai trấn giữ nên hơi lo lắng một chút. Bên này đã xong việc, chắc cũng không còn vấn đề gì, ta chuẩn bị từ biệt đại nhân đi về trước.
Giản Tam Nương cười nói:
- Có gì mà lo lắng chứ, không lẽ còn có kẻ dám tạo phản sao?
Dương Khánh ngẩn ra, sau đó cười cười, thuận theo câu nói hỏi lại:
- Nếu thật sự có kẻ tạo phản thì làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...