Miêu Nghị thở dài:
- Đây là bí mật riêng của vãn bối. Thật không tiện tiết lộ. Nhưng mà tiền bối có thể yên tâm, Vô Ưu quả bán cho vãn bối, vãn bối tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại đến ích lợi của tiền bối. Chúng ta song phương hôm nay là quan hệ hợp tác, hại tiền bối đối với vãn bối không có một chút lợi ích gì.
Phục Thanh hồ nghi nói:
- Tiểu tử ngươi bộ đang cố ý độn hàng treo giá cao kiếm tiền chênh lệch trong đó hả?
Miêu Nghị liếc mắt, thở dài:
- Tiền bối không khỏi nghĩ quá nhiều rồi, Vô Ưu quả này cũng không phải là thứ tiêu hao một lượng lớn gì, không phải là đến trình độ không thể có không được. Căn bản sẽ không có người quản. Huống chi tiền bối nơi này quay đầu lại còn có thể mọc ra, tôi độn một số lượng lớn món đồ chơi này không phải là đập vào trong tay mình tự gài bẫy bản thân mình hay sao?
Phục Thanh ngẫm lại cũng phải, nhưng lại không nghĩ thông tên này cần một lượng lớn Vô Ưu quả rốt cuộc để làm cái gì, lắc đầu nói:
- Không biết rõ tình huống... Lão phu không bán!
Lão già vô cùng cố chấp này! Miêu Nghị muốn nhào tới cắn một cái chết lão luôn, ngặt một nỗi là đánh không thắng người ta, cắn răng nói:
- Được thôi, vãn bối nói thật. Đây là mua về cứu người.
- Lừa quỷ đi. Dùng nhiều Vô Ưu quả như vậy cứu người? Ngươi thật ra thì nói xem cứu người nào, cách cứu như thế nào?
Phục Thanh tủm tỉm như cười như không, rõ ràng không tin.
Miêu Nghị dĩ nhiên là không nói ra Yến Bắc Hồng, gọn gàng dứt khoát nói:
- Nếu nói như thế nào tiền bối đều không tin, vậy cấp cho lời nói rõ, rốt cuộc làm thế nào mới bằng lòng bán Vô Ưu quả cho vãn bối?
Phục Thanh chỉ hai chữ:
- Không bán!
- Vãn bối dùng hết lời ngon ngọt, tiền bối lại không cấp cho một chút mặt mũi nào. Vậy vãn bối không làm gì khác hơn là cáo từ vậy. Hi vọng tiền bối đừng hối hận! Ngũ Hành linh thảo các ngươi từ từ trồng đi. Không có chuyện gì của ta nữa rồi, các vị thích đùa thế nào thì chơi đùa thế ấy!
Miêu Nghị bò dậy, chắp tay quay đầu bỏ đi liền, mềm không được, vậy hắn không làm gì khác hơn là trở mặt đối cứng.
Phục Thanh có thể nói là hận ngứa hàm răng, huynh đệ mấy người xem như là tài mê tâm khiếu tiến vào cái bẫy của tên này rồi. Quả nhiên không có chuyện tốt tự dưng từ trên trời rớt xuống. Bị làm cho muốn thoát thân cũng không thể thoát được rồi, thế nhưng còn không dám giết tên này diệt khẩu, người ta chính là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, ngươi có thể làm gì được hắn?
- Lão phu nói là không bán, cũng không có nói là không cấp.
Phục Thanh nhàn nhạt một tiếng.
Miêu Nghị nghe vậy dừng bước xoay người, lại chạy trở về chỗ củ, ánh mắt sáng óng ánh hỏi:
- Tiền bối nguyện ý cho không?
Phục Thanh mặt không chút thay đổi nói:
- Hai tám, ngươi hai, chúng ta tám.
Miêu Nghị mặt tối sầm, người khác có lẽ không hiểu, nhưng hắn vừa nghe đã biết lại bàn đến chuyện chia Tiên Nguyên đan rồi, trầm giọng nói:
- Chuyện nào cho ra chuyện đó, Tiên Nguyên đan là Tiên Nguyên đan, Vô Ưu quả là Vô Ưu quả, hợp tác thuộc về hợp tác, mua bán thuộc về mua bán.
Tiên Nguyên đan đối với hắn rất trọng yếu.
Phục Thanh từ từ đứng lên:
- Tiểu tử, ngươi không nên quá phận rồi, đến ta chỗ này ngươi nói chuyện nào cho ra chuyện đó, đến chỗ ngươi sao lại lấy ra uy hiếp chúng ta? Cái này cũng kêu một ngựa quy một ngựa? Lão phu hôm nay nói rõ ra rồi, uy hiếp người cũng là có lằn ranh, ngươi không có việc gì liền lấy chuyện này uy hiếp chúng ta, coi chúng ta là cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng chiêu thức ấy uy hiếp chúng ta cả đời? Lão phu lặp lại lần nữa, uy hiếp người cũng là có lằn ranh, Lục Thánh có thể giết chúng ta, cũng không có thể giống như ngươi khi chúng ta giống như con chó vậy. Chúng ta dám cùng bọn họ đánh một lần, thì dám cùng bọn họ đánh lần thứ hai!
- Vâng! Vãn bối hiểu rõ rồi.
Miêu Nghị gương mặt lạnh lùng, tiếp tục quay đầu liền bỏ đi.
Mắt thấy hắn đi tới cửa, Phục Thanh thần tình co giật một chút, lên tiếng nói:
- Ba bảy!
Miêu Nghị quay đầu lại nói:
- Bốn sáu, đây là lằn ranh của ta!
Phục Thanh vung tay lên:
- Ngươi có thể cút đi!
Miêu Nghị quay người bỏ đi ngay, đi gọn gàng sạch sẽ.
Nhưng mà ra đại điện, mãi cho đến đi xuống nấc thang, thậm chí đến khi bay vọt lên không đều không thấy phía dưới giữ lại nữa. Miêu Nghị ngừng lại trên không trung, lắc mình trở xuống cửa đại điện, lại đi vào, bất đắc dĩ nói:
- Ba bảy thì ba bảy, xem như ngươi lợi hại!
Phục Thanh mặt tối sầm, nhìn bộ dáng này, đoán chừng vừa rồi chia hai tám tên này cũng phải đáp ứng, căng gương mặt ra nói:
- Chậm mất rồi, hai tám khai!
Miêu Nghị ngây người, ngay từ đầu nếu như kiên trì hai tám, hắn đích xác có thể sẽ đáp ứng, có thể nếu như bây giờ đáp ứng rồi, vậy sau này cũng đừng nghĩ nữa uy hiếp Tinh Túc Hải đám lão yêu quái này nữa, không uy hiếp được thì có nghĩa là cái mạng nhỏ của mình bị cầm trong tay đám lão yêu quái này. Vậy thì còn gì nữa, lập tức đột nhiên giận dữ nói:
- Miêu mỗ nguyên thoại hoàn trả, uy hiếp người cũng là có lằn ranh!
Quay đầu lại đi.
Phục Thanh cười lạnh nói:
- Ngươi cho dù thọt cho Lục Thánh biết rồi, ngươi cũng đừng hòng sống!
Miêu Nghị đưa lưng lại, tay tay lên, vừa đi vừa cười lạnh:
- Không nhọc ngươi quan tâm, lão tử đem toa thuốc Tiên Nguyên đan công khai khắp thiên hạ, loại tiểu nhân vật như ta này khẳng định sẽ không chết, các ngươi những kẻ đầu to lại muốn không làm chó đều không thể được, không làm nhất định phải chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...