Phi Thiên

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Ba người lần nữa đi tới cửa vào Linh Đảo, nộp giấy biên nhận lúc trước đã nhận được. Trường kích của thủ vệ mặc kim giáp vung lên, đại trận bảo vệ đảo mở rộng ra.

Cấp tốc phóng ra khỏi đại trận, ba người quay đầu lại nhìn biển xanh phía dưới, mắt thấy mây mù xung quanh đang dần thu lại rồi biến mất. Ba người cũng không hề ngừng lại mà phóng vút đi.

Đêm về khuya, ba người mới trở về đến Chính Khí Môn của núi Tê Ngô, cùng nhau đi gặp chưởng môn Ngọc Linh chân nhân.

Ngọc Linh chân nhân nhìn thấy ba người, câu đầu tiên đã hỏi:

- Tất cả thuận lợi chứ?

- Hồi sư huynh, tất cả đều thuận lợi.

Ngọc Hư và Ngọc Luyện chắp tay trả lời.

Miêu Nghị sau cũng chắp tay đáp một câu:

- Tất cả thuận lợi!

Ngọc Linh chân nhân thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười với Miêu Nghị:


- Ta và nhị vị sư đệ có việc thương lượng, Ngưu cư sĩ về nghỉ ngơi sớm chút đi nhé.

Miêu Nghị cũng biết mình tuy là khách khanh của Chính Khí Môn nhưng còn chưa có quyền tiếp xúc với chuyện nội môn của Chính Khí Môn, vì thế lúc đó chắp tay, cáo từ với ba người.

Trở lại chỗ ở trong rừng trúc, Miêu Nghị hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn khắp nơi rồi bước nhanh vào trong nhà, nhanh chóng khóa trái cửa trốn vào trong phòng mình, ngồi xếp bằng trên giường, hưng phấn chà xát hai tay. Tiếp đó thuận tay đặt 19 quả Tiên hạnh thành ba hàng trước mặt.

Trời tối, Tiên quả càng phát ra ánh sáng xinh đẹp hơn, thoáng tỏa ra ánh sáng lung linh như hồng ngọc, làm người ta phải yêu thích không thôi.

- Một... hai... ba... bốn, năm...

Miêu Nghị cư sĩ đếm đi đếm lại, đếm tới đếm lui vẫn là 19 quả, càng nghĩ càng vui vẻ.

Một lúc sau phất tay một cái, trong tay cầm một quả, những quả khác cất hết đi. Không nói hai lời cắn một miếng, gương mặt cười nhanh chóng nhăn lại thành cục.

Có thể được gọi là một món ăn ngon mọng nước, thoải mái giòn ngọt, ngon miệng. Cơ thể nghiêng một cái nằm lên giường bắt chéo chân, cắn từng miếng một, lại rung rung đôi chân nhỏ đung đưa qua lại. Thật thoải mái! Trong phòng dần tản ra một mùi thơm kỳ dị.

Chỉ chốc lát sau, một quả Tiên quả đã bị gặm chỉ còn lại cái hạt màu tím. Cầm trong tay nhìn một chút, không biết có trồng được không nhỉ? Tiện tay cất đi rồi khoanh chân ngồi dậy thi pháp, kiểm tra tình trạng trong bụng mình.

Sau khi kiểm tra càng vui hơn, phát hiện rằng Tiên quả quả nhiên là thứ tốt, không giống Tiên Nguyên đan xông bừa, linh khí cứ tự nhiên tuôn ra. Thứ này linh khí chậm rãi đọng lại rồi chậm rãi tiêu hóa, chắc mấy năm không ăn gì cũng chẳng cảm thấy đói bụng.

Lập tức lại thử thi pháp luyện hóa thì thấy đa phần linh khí thuần khiết tỏa ra ngoài, không chứa một chút tạp niệm nào, như một tia nước nhỏ dần hấp thu vào Pháp Nguyên của mình. Sau khi dừng luyện hóa thì nó lại tiếp tục tự mình chậm rãi tiêu hóa.

Miêu Nghị không nhịn được mà tấm tắc khen, đồ tốt! Quả nhiên là đồ tốt! Lúc luyện hóa Tiên Nguyên đan còn không dám để người ta quấy rầy, nhưng thứ này lại có thể dừng lại bất cứ lúc nào! Không cần sợ người ta quấy rối! Nếu như trước lúc chém giết ăn một quả còn có thể dễ dàng khôi phục pháp lực bị hao tổn.

Sau đó lại nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu an tâm luyện hóa.

Đợi khi hoàn toàn luyện hóa Tiên quả trong bụng xong, bấm ngón tay tính toán chu kỳ vận hành của cơ thể lại phát hiện chỉ cần 10 ngày đã có thể luyện hóa và hấp thu hết.

Tu vi bây giờ của hắn đã đến Hồng Liên cấp bảy, tốc độ hấp thu linh khí không phải Hồng Liên cấp một có thể so sánh được. Lúc còn là Hồng Liên cấp một, một viên Tiên Nguyên đan hắn cần năm ngày mới có thể hấp thu hết, bây giờ đoán chừng một ngày đã đủ. Hiện giờ đánh giá tốc độ luyện hóa một quả Tiên quả, phát hiện ra quả thực như Lão Mập nói, một trái Tiên quả có thể bằng cả mười viên Tiên Nguyên đan.

Tiếp tục kiểm tra tiến độ tăng trưởng tu vi của Pháp Nguyên lại không khỏi thở dài. Tu vi của hắn hiện tại muốn đột phá tới Hồng Liên cấp tám cần tận 84 triệu viên Nguyện Lực châu. Nói cách khác, cần ăn khoảng 84 quả Tiên hạnh mới có thể đột phá tới Hồng Liên cấp tám.

19 quả Tiên hạnh trên tay cho dù có ăn hết luôn cũng không thể giúp tu vi của mình tăng lên một cấp, ít nhiều hơi nổi giận!


Suy nghĩ một chút, quyết định chỉ dùng chín trái thôi, để lại mười trái, sau sẽ tặng sáu trái cho lão bản nương; Thiên Nhi, Tuyết Nhi mỗi người tặng hai trái. Ba người phụ nữ chắc chắn chưa từng được hưởng mùi vị của Tiên quả, cho các nàng được nếm thử chút đi.

Sau khi quyết định lại lấy một trái Tiên quả ra, hai, ba miếng đã ăn hết. Đang muốn tiếp tục luyện hóa thì đột nhiên ngẩn ra, vỗ đùi rồi nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường.

Đã quên một chuyện, thời gian đã qua mười ngày, Tiên Nguyên đan không biết đã mở lò luyện chế hay chưa!

Vội vã mở rộng cửa ra, vừa hay nhìn thấy Bảo Liên đi vào trong tiểu viện Ly Ba. Miêu Nghị đang muốn bay vút đi thì không thể không tạm thời dừng chân, hỏi:

- Có việc à?

Bảo Liên lẳng lặng lắc đầu:

- Không có chuyện gì, muốn giúp cư sĩ dọn dẹp trong phòng một chút, tới mấy lần thấy cư sĩ vẫn đóng kín cửa, sợ ảnh hưởng cư sĩ tu luyện nên không gõ cửa quấy rầy.

- Ồ! Xin tự nhiên.

Miêu Nghị nói rồi liền bay đi.

Bảo Liên giật mình sau đó đi vào trong phòng. Chỉ mới đi vào cửa, cái mũi nhỏ phấn điêu ngọc mài hít hít một hơi, phát hiện ra trong phòng có một mùi hương ngửi vào làm người ta thần thanh khí sảng. Theo mùi hương đi vào trong phòng ngủ của Miêu Nghị phát hiện ra mùi thơm nồng đậm, dễ ngửi đó chính là tỏa ra từ trong phòng ngủ của Miêu Nghị.

Trong mắt Bảo Liên lóe lên sự nghi ngờ. Rốt cục là vật gì để lại mùi thơm dễ ngửi như vậy? Nàng tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm được nó từ nơi nào, ngược lại cảm giác mùi thơm làm người ta thần thanh khí sảng này đang từ từ nhạt dần...

Còn bên phòng Luyện Đan y như Miêu Nghị dự liệu, lôi một tên tiểu đệ tử ra hỏi quả nhiên đã mở lò luyện chế Tiên Nguyên đan, mấy ngày trước đã bắt đầu luyện chế.

Miêu Nghị bước nhanh đi tới bên ngoài phòng Luyện đan lại bị Ngọc Hư chân nhân đang tự mình trấn thủ ngăn lại:


- Cư sĩ không thể đi vào.

Miêu Nghị nói:

- Chân nhân, ta chỉ là muốn đi vào để có thêm kiến thức, nhìn xem làm thế nào mà luyện thành Tiên Nguyên đan thôi.

Ngọc Hư chân nhân lắc đầu nói:

- Vừa mở lô sẽ có rất nhiều Linh thảo phải cho vào, là tâm huyết trên trăm năm của đệ tử trên dưới Chính Khí Môn, liên quan đến sự thành bại của mấy nghìn viên Tiên Nguyên đan không thể lơ là chút nào. Bây giờ đã bế quan mở lò không thể vì ngài mà lần nữa mở ra được. Một khi quấy rầy Ngọc Luyện sư đệ luyện chế, luyện hỏng Tiên Đan thì ai cũng không kham được trách nhiệm đó.

Miêu Nghị hơi nóng nảy:

- Chân nhân, chưởng môn đã đồng ý cho ta mở mang kiến thức rồi mà!

Ngọc Hư chân nhân than thở:

- Lần này thực sự không được, ba tháng sau, lò Tiên đan đầu tiên ra lò, Ngọc Luyện sư đệ sẽ xuất quan nghỉ ngơi vài ngày khôi phục pháp lực một chút. Đến khi lô thứ hai bắt đầu luyện chế lại cho cậu vào. Bây giờ thực sự không được.

Người ta đã nói đến mức này, Miêu Nghị đã không còn gì để nói nữa. Người ta nói lô thứ hai sẽ cho hắn vào rồi cáo từ rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui