Phi Thiên

Từ đầu tới cuối Miêu Nghị đều phòng thủ, không tiến công, nhưng Bảo Liên vừa tiến công lại có loại cảm giác có lực nhưng vô dụng, căn bản không phá được phòng ngự của đối phương chém loạn lung tung.

- Sư huynh, Ngưu cư sĩ phản ứng cực nhanh, nhìn dáng dấp căn bản sẽ không sử dụng kiếm, hoàn toàn là ở dựa vào năng lực bắt giữ nhạy cảm để phản ứng.

Ngọc Hư chân nhân truyền âm nói với chưởng môn:

- Xem ra Bảo Tín và Bảo Ninh nói không sai, hắn quen dùng thương, khí thế xuất kiếm đại khai đại hợp này đúng là có mấy phần cảm giác như dùng thương.

Ngọc Linh chân nhân khẽ vuốt cằm:

- Đây là hắn còn nể mặt chúng ta, nếu hắn thật sự muốn động thủ, Bảo Liên căn bản không phải là đối thủ của hắn.

- Điều này cũng chưa chắc, tu vi của Bảo Liên còn cao hơn hắn hai phẩm, đây chỉ là so kiếm, nếu tính cả nhân tố pháp lực chưa chắc sẽ thua.

- Bản thân ta muốn nhìn xem thương thuật hắn sở trường rút cuộc như thế nào, có lẽ có thể nhìn ra hắn truyền thừa từ người nào!

Ngọc Linh chân nhân khẽ mỉm cười, âm thầm truyền âm ra hiệu cho bên dưới.

Hai gã đệ tử đang xem cuộc chiến dưới sơn cốc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng nhanh chóng nâng kiếm tung người mà đến:


- Cư sĩ xin chỉ giáo!

Ba người nhanh chóng liên thủ vây chiến, động tác mau lẹ, bóng kiếm lóe lên, lập tức kết thành một võng kiếm.

Miêu Nghị nhướng mày, thân hình nhanh chóng chuyển động tại chỗ, tốc độ trêu chọc của cây kiếm trong tay càng lúc càng nhanh.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, ba người liên thủ cũng không phá được phòng thế của hắn, tùy ý cho ba người ra sức tấn công, hắn chỉ thủ chớ không tấn công, cũng thật sự không am hiểu lấy kiếm tấn công.

Bảo Liên là người chọc ra chuyện này âm thầm cắn răng, có chút xấu hổ khó nhịn, đây là khinh thường xuất thủ sao?

Không ít đệ tử Chính Khí môn đưa mắt nhìn nhau, phòng thủ của Ngưu cư sĩ thật lợi hại!

Trên đỉnh núi Ngọc Linh chân nhân khẽ vuốt cằm.

Đệ tử dưới sơn cốc đang xem cuộc chiến lập tức nâng kiếm nhảy ra bốn người:

- Tiểu Thất Tinh kiếm trận, cư sĩ xin chỉ giáo!

Địa tứ phương, thiên tam tài. Trên mặt đất bốn người từ bốn phương tám hướng vây công, trên bầu trời ba người liên kích, nhất thời làm cho Miêu Nghị chỉ có phòng thủ có chút luống cuống tay chân, một tay có chút phản ứng không kịp, thuận tay lại kéo ra một cây kiếm nơi tay, hai tay dùng kiếm bị vây ở chính giữa nhanh chóng chống đỡ.

Sau khi chật vật chống đỡ thế công, Miêu Nghị hắng giọng hỏi:

- Chưởng môn, vì sao lại tận lực bức bách ta như thế?

Vì sao tận lực bức bách? Ngọc Linh chân nhân cười nhạt, nhưng lại đưa ra một câu trả lời chắc chắn khác:

- Thất Tinh kiếm trận!

Đám người Bảo Liên đang vây công nhanh chóng tránh ra, mỗi người chiếm một phương vị, đồng thời hai bên lại nhảy vào bốn mươi hai người.

Vừa rồi là bảy người tạo thành tiểu Thất Tinh kiếm trận, lần này cũng là Thất Tinh kiếm trận bảy bảy bốn mươi chín người tạo thành, bốn mươi chín tên Hồng Liên tu sĩ cầm kiếm đối đãi, như ngôi sao bày ra, một luồng khí thế trong nháy mắt áp bách Miêu Nghị ở giữa.

Miêu Nghị hai tay song kiếm chỉ xéo mặt đất nhanh chóng xoay quanh liếc nhìn, trầm giọng nói:

- Chưởng môn, đây là ý gì?


Ngọc Linh chân nhân cười nói:

- Cũng không ác ý, chỉ vì ngươi còn chưa lấy ra bản lãnh thật sự tỉ thí với bọn họ, ngay cả bổn tọa cũng cảm thấy ngươi có chút xem thường tệ phái, đặc biệt kêu bọn họ gây chút áp lực, cũng không có lòng hại người! Đệ tử bày trận nghe lệnh, không được đả thương cư sĩ!

Khóe miệng Miêu Nghị co quắp, đây là đạo lý gì vậy!

- Vâng!

Đệ tử bày trận đã ầm ầm hưởng ứng, bảy bảy bốn mươi chín người nhanh chóng quay chung quanh Miêu Nghị, một nhóm người bay lên không trung, giống như một tấm lưới bao Miêu Nghị ở bên trong.

- Sát!

Đệ tử bày trận đột nhiên lại nhất tề hét to một tiếng, bảy bảy bốn mươi chín người trong nháy mắt hành động.

Trong phút chốc, bóng người tung bay, bóng kiếm lưu quang, thế công chưa tới, một luồng ý xơ xác tiêu điều mãnh liệt tựa hồ làm người ta hít thở không thông.

Tiếng nổ vang đinh đinh leng keng vang dội sơn cốc, tiết tấu phát vang không ngừng, tựa hồ trong nháy mắt xuất hiện bảy cây kiếm quang di động. Cứ bảy người nối liền tuần hoàn tạo thành một kiếm quang di động, bảy chiếc kiếm quang di động vây quanh Miêu Nghị tuần hoàn điên cuồng tấn công, giống như bảy con phi long vây quanh Miêu Nghị.

Bất loạn do tâm! Bất mê do mắt!

Miêu Nghị ở giữa nhanh chóng xoay tròn, trong hai tay kiếm vũ động loạn hết thiên địa. Có thể nói phát huy tốc độ phản ứng đến cực hạn, trong phút chốc phảng phất mọc ra trăm ngàn cánh tay, lại giống như bị tiến công kịch liệt chấn ra trăm ngàn bóng ảnh rung động. Rất là tráng quan.

Chặn lại! Chặn lại! Gần ngàn tên đệ tử Chính Khí môn vây quanh ồ lên.


Ba đại chân nhân Chính Khí môn cũng đưa mắt nhìn nhau, phát hiện Miêu Nghị đang nhắm hai mắt lại, đã phong bế thị giác nhưng vẫn có thể bắt được tần suất tấn công có tiết tấu cao kịch liệt như thế.

Kiếm trận này là lấy tu vi thấp đối phó với tu vi cao, một khi thi triển ra pháp lực phối hợp với tiến công của kiếm trận, bọn tu sĩ Hồng Liên này liên thủ có thể chém giết Tử Liên tu sĩ. Bài trừ nhân tố của lực công kích, nói cách khác, tiết tấu công kích của kiếm trận này ngay cả tu sĩ Tử Liên bình thường cũng khó ngăn cản.

Nhưng Miêu Nghị vẫn có thể chặn lại! Hơn nữa còn là nhắm mắt chặn lại! Loại tốc độ phản ứng này làm ba đại chân nhân vô cùng khiếp sợ.

Bản thân Miêu Nghị bị vây trong trận cũng toát mồ hôi to như hạt đậu. Tựa hồ trong nháy mắt đã bị làm cho mồ hôi đầm đìa, cũng không phải tốc độ của hắn khó có thể đuổi theo. Đối với hắn mà nói, đối phương có nhiều người hơn nữa, cũng không thể nhét chung một chỗ xuất thủ, không gian vây công có hạn, bảy bảy bốn mươi chín người có thể đồng thời tiến công cũng chỉ có một nhóm người, chẳng qua tiết tấu rất nhanh mà thôi.

Điều chân chính khiến cho hắn chịu không nổi chính là sau khi kiếm trận thi triển ra lại sinh ra áp lực cực lớn. Áp lực đến từ trận pháp nhanh chóng làm cho ngươi giống như hãm sâu xuống vũng bùn, trong vũng bùn phảng phất ẩn dấu hàng vạn hàng nghìn thứ giống như kim châm, phảng phất có thể cắn nát ngươi.

Miêu Nghị thân ở trong đó trong lòng rất rõ ràng, đây là đối phương chưa thi triển ra pháp lực công kích, nếu không dưới tình huống uy lực tăng lên gấp bội, trong nháy mắt có thể bầm thây mình thành vạn đoạn. Cuối cùng uy lực có thể có bao nhiêu, Miêu Nghị không cách nào phán đoán, chỉ có một bình luận: Kiếm trận thật lợi hại!

Đây là ban đầu hắn đã ở dưới biển sâu luyện thương, đã rèn luyện ra một loại năng lực có thể thừa nhận áp lực tương tự như cá ở trong biển. Nếu không căn bản không cách nào kéo dài lâu như vậy.

Chỉ trong chốc lát, tốc độ của Miêu Nghị đã chậm dần, hai tay tức thì bị chấn đến tê dại.

Cuối cùng vang lên hai tiếng “đương đương”, kiếm trong tay Miêu Nghị nhất tề bị chấn bay ra ngoài, quanh thân vẽ ra một trận xoẹt xoẹt.

Bảy bảy bốn mươi chín người đột nhiên tản ra rơi xuống đất, nhất tề chỉ kiếm vào hắn, dừng lại công kích!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui