Nhưng hai người vẫn kiên trì gật đầu.
Không có cách nào, chọc giận Ngưu cư sĩ sẽ bị hắn bóc trần ẩn tình chuyện bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. Hai người hiện tại thật sự vô cùng hối hận.
- Các ngươi...
Bảo Liên giơ kiếm chỉ vào hai người, nhưng lại buông xuống, bây giờ không phải là thời điểm tìm hai người này tính sổ, hừ lạnh nói với Miêu Nghị:
- Vừa rồi khi Ngưu cư sĩ nhìn chúng ta luyện công có khẽ lắc đầu, dường như có chút khinh thường với thủ đoạn của chúng ta.
- Không thể nào, đó là ta sợ hãi thầm than, vì vậy mới lắc đầu.
Miêu Nghị chắp tay, không muốn dây dưa với đám người này, lại một lần nữa định lách qua rời đi.
Bảo Liên lại không biết nói gì, người ta chính là chết không thừa nhận, ngươi có thể nài ép sao?
Trong sơn cốc một đám đồng môn soi mói nhìn nàng, nàng cảm giác rút lui không được, cắn răng một cái, lắc mình đuổi theo, một kiếm như cầu vồng, đánh về phía Miêu Nghị.
Miêu Nghị xuất thủ rất nhanh, đưa tay kéo Bảo Tín đang đứng bên cạnh tới ngăn chặn!
Thiếu chút nữa dọa Bảo Tín hồn phi phách tán.
Nhìn thấy một kiếm của mình sắp đâm xuyên tim Bảo Tín, Bảo Liên dù tức tối cũng chỉ có thể thu tay lại, nghiêng kiếm, né tránh Bảo Tín đâm Miêu Nghị.
Bảo Tín ở trên tay Miêu Nghị hoàn toàn không thể nhúc nhích, giống như một khúc gỗ bị đẩy tới đẩy lui trên tay Miêu Nghị, nhanh chóng ngăn cản tiến công của Bảo Liên.
Bảo Liên mấy lần thiếu chút nữa thu tay không kịp, mạnh mẽ đâm mấy lỗ lớn trên đạo bào của Bảo Tín.
Thứ đồ chơi này cũng quá kích thích, Bảo Tín sợ hãi kinh hô:
- Sư tỷ, mau mau dừng tay!
Sư tỷ không nghe hắn, hắn chỉ có thể đổi người van xin:
- Cư sĩ, ngươi mau dừng tay đi.
Dừng tay? Miêu Nghị âm thầm cười lạnh, đạo cô này không dừng tay ngươi cứ tiếp tục cản trở đi, ai kêu hai người các ngươi nhiều chuyện.
Điều làm Miêu Nghị có chút căm tức chính là, đạo cô kia hoàn toàn không có ý tứ dừng tay, nhìn thấy quần áo Bảo Tín sắp rách tan, nếu cứ tiếp tục như vậy, cứ dùng Bảo Tín làm vật cản mình cũng sẽ trở thành tiểu nhân. Lúc này làm phép hét lớn một tiếng:
- Cứu mạng!
Một tiếng này lập tức làm Bảo Liên sợ ngây người, nâng kiếm nơi tay, có chút không biết làm sao.
Bá! Đức Minh đạo trưởng chịu trách nhiệm bên phía Miêu Nghị vừa nghe thấy lời này liền nhảy lên không mà đến, nhìn tình hình giằng co, lúc này giận quát một tiếng:
- Bảo Liên, ngươi làm gì vậy?
Rất nhanh, ngay cả chưởng môn Ngọc Linh chân nhân cũng đã bị kinh động, ba đại chân nhân của Chính Khí môn lục tục rơi xuống đỉnh núi hai bên sơn cốc. Nói đùa gì vậy, người ta mới vừa tặng bảo vật cho Chính Khí môn đã phải hô lên ‘cứu mạng’, nếu chuyện này truyền đi, Chính Khí môn chẳng phải mang danh xấu mưu tài sát mệnh sao?
Những người khác cũng lục tục bay đến, những đệ tử không thể phi hành cũng từ xa chạy đến, không biết xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong chốc lát, cả Chính Khí môn đã bị một tiếng hô cứu mạng của Miêu Nghị hoàn toàn làm kinh động.
Miêu Nghị rốt cục thả Bảo Tin đã bị hù dọa đến toát mồ hôi lạnh, Bảo Liên nâng kiếm nơi tay có chút khóc không ra nước mắt.
Ngọc Linh chân nhân nhướng mày, trầm giọng nói:
- Bảo Liên, chuyện gì xảy ra?
Miêu Nghị chắp tay trả lời:
- Vị đạo cô này không nên ép ta đấu võ với nàng, ta tự biết không địch lại, nàng lại không chịu buông tha, ta đành phải cầu cứu.
Bảo Liên thiếu chút nữa khóc lên, lúc này phản bác:
- Không đúng, chính là hắn tỏ vẻ khinh thường với kiếm pháp chúng ta biểu diễn, ta mới muốn đấu võ với hắn.
Miêu Nghị kinh hô:
- Đạo cô, tại sao ngươi cứ muốn gài tang vật lên đầu ta vậy? Ta chẳng qua chỉ nhìn một chút rồi bước đi, ngay cả một câu cũng không nói, làm sao lại thành khinh thường?
Bảo Liên nói:
- Ngươi đứng ở đó lắc đầu không nói chính là tỏ vẻ khinh thường!
Tiếp theo nàng lại nâng kiếm chắp tay nói với Ngọc Linh chân nhân:
- Chưởng môn, ta mới vừa thỉnh giáo hắn, có phải Xà yêu Hồng Liên tam phẩm ở trên tay hắn ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, hắn lại không chịu thừa nhận, đây không phải là khinh thường thì là cái gì?
Miêu Nghị vô lực nói:
- Nếu ngươi nói như vậy, vậy ta cũng không có cách nào rồi.
Lúc này Ngọc Linh chân nhân chỉ một gã đệ tử trong sơn cốc tới đây, hỏi:
- Rút cuộc là chuyện gì xảy ra, mau nói sự thật.
Đệ tử kia không dám giấu diếm, lúc này mới tỉ mỉ kể lại tình hình vừa rồi.
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, còn tưởng là đại sự gì, chẳng qua là một bên muốn đấu võ luận bàn, một bên không muốn mà thôi, Ngưu cư sĩ này cũng thiệt là, chuyện như vậy mà cũng kêu lên cứu mạng sao? Đúng là hù dọa mọi người một phen lo lắng.
Ngọc Linh chân nhân phất tay kêu tên đệ tử lui ra, cười nói với Miêu Nghị:
- Cư sĩ cớ gì không chịu thừa nhận chuyện mình chỉ dùng một chiêu chém yêu? Chẳng lẻ thật sự xem thường kiếm pháp Chính Khí môn ta? Đấu võ luận bàn một chút cũng không phải là chuyện gì xấu, cư sĩ tại sao không ra tay để cho tiểu bối trong môn biết được núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn.
Hắn cũng đang muốn xem thân thủ của Miêu Nghị, để xem có thể nhìn ra lai lịch tu hành của Miêu Nghị hay không, chẳng qua hắn cũng không tiện ép Miêu Nghị xuất thủ, hiện tại cũng là cơ hội.
Miêu Nghị không biết nói gì, quả nhiên không phải là người một nhà không vào cùng một nhà, người một nhà thì vẫn đứng bên nhau.
Bảo Liên vừa nghe chưởng môn lên tiếng, lập tức lắc mình rơi xuống đáy cốc, ép lui đồng môn xung quanh, nâng kiếm chắp tay nói với Miêu Nghị đang đứng giữa sườn núi:
- Cư sĩ mời chỉ giáo!
Chuyện gì thế này! Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ một tiếng, Ngọc Linh chân nhân đã lên tiếng, nếu trước mặt mọi người hắn không nể mặt chưởng môn, chắc chắn sẽ đắc tội với toàn bộ trên dưới Chính Khí môn.
Chỉ có thể lắc mình rơi xuống đáy cốc, lật tay rút bảo kiếm ra ngoài, nói rõ chỉ đấu võ luận bàn kiếm thuật với đối phương.
- Đắc tội!
Bảo Liên vội vàng kêu lên một tiếng, đã lắc mình chọc tới một kiếm, đâm thẳng vào bụng Miêu Nghị. Bị Miêu Nghị chọc tức, hạ thủ có chút không lưu tình.
Miêu Nghị sử dụng kiếm căn bản không tiện tay, sử dụng kiếm không có hoa chiêu gì, chỉ có thể thuận tay vung lên, Đ-A-N-G...G! Đẩy ra công kích của đối phương.
Một kiếm của Bảo Liên thất bại, chợt kiếm quang lao ra, như cuồng phong bão táp tấn công tới.
Một tay Miêu Nghị để ra sau lưng, kiếm ở trong tay chính là vung, chặn, đập, quét, lặp đi lặp lại mấy cái, lấy bất biến ứng vạn biến.
Tiếng đinh đinh leng keng vang lên quanh quẩn trong sơn cốc, thân hình Bảo Liên nhanh như cơn gió, bóng kiếm hỗn độn vội vàng.
Nhưng bất kể công kích của nàng có nhanh thế nào, có phức tạp thế nào, kiếm trong tay Miêu Nghị vẫn có thể đánh lại kiếm của nàng, lặp đi lặp lại, lấy vung, ngăn chặn đập, ngăn chặn thế công của nàng.
Từ trên nhìn xuống, Miêu Nghị tựa hồ chỉ xoay quanh một chỗ, còn Bảo Liên lại lắc mình phóng chung quanh, nhưng thế công hỗn độn phức tạp của nàng đối với Miêu Nghị mà nói căn bản vô dụng, Miêu Nghị vẫn có thể dễ dàng hóa giải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...