Phi Thiên

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Hai sư huynh đệ nhìn lẫn nhau, đều cảm thấy rằng: “Có phải là vị tiền bối này nghĩ nhiều quá rồi không?”

- Đi xuống xem một chút rồi nói sau!

Miêu Nghị xoay người đi tới bên ven sườn núi rồi nhảy xuống.

Hai sư huynh đệ này lại nhìn nhau, cũng đi đến gần vách núi rồi nhảy xuống, vừa tiếp xúc đến làn sương mù kia liền có cảm giác lạnh lẽo.

Ba người lục tục rơi xuống đáy vách núi, phía dưới lại không có chút sương mù nào, sương mù lơ lửng quấn quýt ở vị trí giữa vách núi, nhiệt độ nơi này hơi lạnh, dưới chân thì toàn là xương khô của người, gia súc, các loại chim bay cá nhảy cũng đều có, chắc đều là do con xà yêu kia làm ra, quá là máu tanh rồi.

Độ sáng ở đáy cốc không tốt lắm, cộng thêm sương mù che cuốn ở phía trên, ba người mở ra pháp nhãn để quan sát xung quanh.

Một cửa hang động nằm dưới vách đá dựng đứng lôi kéo được sự chú ý của Miêu Nghị, chỉ là cửa hang hơi nhỏ, chỉ cao đến đầu gối thôi, con người không có cách nào để ra vào một cách bình thường. Miêu Nghị tiến lên rồi làm phép dò xét chỗ đó, phát hiện ở bên trong hang này còn có một hang động thiên nhiên khác, hắn liền làm thân thể lùn xuống, bước nhẹ vào hang như một con mèo.


Sau khi đi vào, hắn mới phát hiện ra rằng không gian ở bên trong rất là lớn đó, nhưng mà nhiệt độ ở bên trong thấp hơn, thực sự là khí lạnh buốt người, mà trên đỉnh hang động ở độ cao mười mét, dường như có một cửa hang động, ánh mặt vào buổi giữa trưa tựa như một cột sáng bắn thẳng từ trên xuống, chùm ánh sáng hình cột này lại khiến cảnh vật chung quanh càng trở nên đen kịt.

Khi Bảo Trữ và Bảo Tín vừa mới chui vào, Miêu Nghị đã chạy tới bên dưới cột sáng rồi, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên nóc hang chỉ có một cửa hang động, không nhìn ra chút dấu vết đào khoét nào, hẳn là do thiên nhiên sinh thành. Phía dưới cột ánh sáng có một đầm nước, nhiệt độ mà đầm nước phả ra quả thực là rét lạnh đến thấu xương, nhưng mà không trông thấy đầm nước có hiện tượng kết băng.

Miêu Nghị di chuyển thân thể, mở ra pháp nhãn để xem xét xung quanh, vừa đi vừa quan sát mấy vòng quanh đây, mất công quanh quẩn trong trong hang động này mà cũng không phát hiện nơi kỳ lạ nào.

Hai sư huynh đệ kia cũng không nhìn ra điều gì, Bảo Trữ hỏi:

- Tiền bối, hình như ở đây không có gì cả, chỉ có một cái đầm nước tự nhiên thôi, thổ địa cũng đã từng đề cập tới.

“Chẳng lẽ ta đã thật sự suy nghĩ nhiều rồi chăng? Nhưng quả thực là hành vi của con xà yêu kia có chút khác thường...” Miêu Nghị âm thầm nghi ngờ trong bụng, lại xem xét chung quanh lần nữa, rốt cuộc thì ánh mắt của hắn dừng một chút ở vị trí cột ánh sáng, sau cùng thì lại men theo cột ánh sáng mà chăm chú dừng trên mặt đầm.

Hắn đi tới bên bờ đầm nước một lần nữa, hơi do dự một chút, nghĩ rằng: “Nếu như nói rằng có thứ gì kỳ quặc ở trong này, thì cũng chỉ có cái đầm lạnh lẽo này thôi.”

“Ào” - Hắn chợt nhảy xuống đầm nước một cách bất thình lình, vừa từ từ chìm xuống vừa quan sát xung quanh.

Lại một tiếng “Ào” vang lên, hắn ngẩng đầu lên xem, thì thấy Bảo Trữ và Bảo Tín cũng nhảy xuống theo, ba người đều chìm xuống đầm.

Đến lúc này, họ mới phát hiện cái đầm nước này hơi bị sâu, sau khi lặn xuống tới mấy chục thước, những tia sáng vốn đã trở nên mờ dần, nhưng mà họ lại phát hiện có ánh hào quang màu đỏ mờ mờ ảo ảo ở phía dưới.

Miêu Nghị phát hiện đầu tiên, có thể nói là mắt sáng hẳn lên, vội lặn xuống phía dưới, cuối cùng thì đã từ từ rơi xuống đáy của đầm nước.

Đầm nước trước mắt có những tia sáng đỏ như máu đang nhảy múa, không phải là loại máu đỏ sền sệt, là máu đỏ mang theo linh tính, làm cho người ta có cảm giác như thứ ánh sáng này lung linh và rực rỡ những sắc cầu vồng.


Mà thứ ánh sáng rực rỡ đó đến từ một thân cây ở dưới đáy đầm nước, một gốc cây có chiều cao cỡ một người, một loại cây không có lá, một loại cây như được điêu khắc từ huyết ngọc mà thành, người ở trong nước mà dường như cũng có thể ngửi được một mùi hương kỳ dị.

Đây là thứ gì? Miêu Nghị cảm thấy kỳ quái, nhưng mà trực giác mách bảo cho hắn biết là: “Mình đã gặp được bảo vật rồi, hẳn là phán đoán của mình không sai, chắc là thứ mà xà yêu kia thủ hộ chính là thứ này.”

- Huyết Quỳnh Chi. Tiền bối, là Huyết Quỳnh Chi đó, Trời ơi! Một cây Huyết Quỳnh Chi Lớn như thế.

Tiếng hô tràn đầy kinh ngạc của Bảo Tín đang ở bên cạnh được truyền âm tới cho hắn, rồi ngay sau đó thì cả Bảo Tín lẫn Bảo Trữ đều hưng phấn đến khoa chân múa tay ở đằng kia.

“Huyết Quỳnh Chi ư? Thứ đồ chơi gì thế?” Miêu Nghị nghĩ vậy nên truyền âm hỏi:

- Các ngươi hưng phấn thế làm gì?

Bảo Trữ truyền âm đáp:

- Tiền bối, đây chính là một trong năm thứ nguyên liệu chủ yếu dùng để luyện chế Tiên Nguyên đan đấy! Kỳ trân trong thiên địa đấy! Trước kia thì chúng tôi chỉ từng xem đến được cây có cỡ khoảng lòng bàn tay thôi, cây cao tầm một người như thế này thì quả thực là chưa từng được biết đến, sao mà có thể lớn như thế được, cái cây này đã sinh trưởng được bao nhiêu năm rồi đây?

“Cái gì cũng đều không cần nói nữa! Nó là của ta!”- Miêu Nghị thầm nói, dùng thế ngũ trảo giả vờ như đang dò xét, nhưng thực ra là làm phép nhổ tận gốc, rồi cho thẳng vào trong nhẫn trữ vật.


Ngay lập tức, cảnh vật trước mắt trở nên tối sầm lại, Bảo Trữ và Bảo Tín liền không cười nổi nữa rồi, chỉ thấy Miêu Nghị đang nhanh chóng chuồn lên trên, hai người họ cũng liền lập tức đuổi theo.

Ba người lần lượt rẽ nước ào ào mà ra, Miêu Nghị chắp hai tay vào sau lưng, nhìn chằm chằm vào hai người vừa ra khỏi nước, hỏi với vẻ lãnh đạm:

- Cây Huyết Quỳnh Chi này là của ta, các ngươi không có ý kiến gì chứ?

Hai người họ khó có thể che dấu tâm trạng hưng phấn hiện lên trên mặt, nhìn lẫn nhau, rồi cùng chắp tay đáp:

- Dĩ nhiên là của tiền bối rồi.

Chỉ có thể nói điều này là do Chính Khí môn dạy dỗ tốt, hơi một tí thì lại tỏ ra anh hùng chính nghĩa oai phong lẫm liệt kêu gọi hàng yêu trừ ma, nếu đổi hai người họ thành người bình thường thì e là sẽ nẩy sinh ra ý khác. Nhưng mà đã nói đi thì cũng phải nói lại, hai người họ cũng không phải là người ngu, có suy nghĩ khác thì cũng phải có năng lực đủ để cướp vào tay được chứ. Chỉ bằng tu vi của hai người họ mà muốn cướp đoạt bảo bối từ trong tay Miêu Nghị à, hoàn toàn là chuyện bất khả thi.

Ánh mắt của hai người họ nhìn về phía Miêu Nghị mắt đã thực sự tràn đầy vẻ hâm mộ, nếu đổi thành bọn họ thì e rằng sẽ bỏ qua bảo vật này, nhưng không ngờ vị Ngưu tiền bối này cứ lần theo chút dấu vết để lại ở trong này mà tìm ra manh mối, mới có duyên lấy được bảo vật này, không bội phục cũng không được, quả thực là phục sát đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui