Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Cả nhà họ lần này coi như lại một lần nữa lãnh giáo quyền thế của Miêu Nghị, đúng như ban đầu Miêu Nghị đã nói, có thể nâng nhi tử của ngươi lên thì cũng có thể thu thập nhi tử của ngươi, chuyện của Tô Lợi chính là bài học trước mắt.
Sau khi biết được điện chủ nơi này chỉ có một nửa ích lợi, hai vợ chồng cũng không nói gì, cũng biết Miêu Nghị có thể làm được đến bước này đã coi như không dễ dàng, cuộc sống còn rất dài có thể từ từ sẽ đến, không thể cầu một bước lên trời giống như Miêu Nghị đã làm được.
Vợ chồng Trình Diệu Uy sau đó lại đi đến chỗ Miêu Nghị bái kiến, vừa là cảm tạ, cũng là tạ tội vì sơ sót của nhi tử.
Miêu Nghị khẽ mỉm cười:
- Chuyện không có gì lớn, ở phía chính phủ căn cơ của hắn còn thấp, thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng có thể hiểu được, chuyện đã qua, sau này tự giải quyết cho đi.
Hắn không nói mình giết chết Tô Lợi, mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng hắn sẽ không thừa nhận.
Khi đưa tiễn Trình Diệu Uy, Vũ Quần Phương dặn dò:
- Đại đương gia, sau này ngươi tạm thời đừng chạy tới nơi này, cũng không cần chạy đến chỗ Ưng Phi, nhi tử đã tẩy trắng rồi, đừng rước lấy phiền toái cho hắn. Chuyện của Miêu đại nhân ở Lưu Vân Sa hải ngươi quan tâm nhiều hơn một chút, chuyện người ta hứa người ta đã làm được rồi.
- Biết rồi!
Trình Diệu Uy gật đầu. Thật là đáng thương tấm lòng của cha mẹ...
Vũ Quần Phương rất nhanh ngưng quét sân, trở thành thủ vệ trong cung, là tùy tùng được Thiên Nhi, Tuyết Nhi lén điều phối sử dụng, dù sao nàng cũng không phải là người trong phía chính phủ, không tiện công khai sai sử. Hơn nữa Trình Ưng Phi cũng đã làm đến vị trí kia, Miêu Nghị ít nhiều cũng phải nể mặt hắn một chút, nếu để cho mẹ người ta cứ tiếp tục quét sân như vậy, người ta làm sao chịu nổi, làm không tốt còn biến thành cừu nhân.
Về phần Trình Ưng Vũ, vẫn cứ tiếp tục quét sân, quét đến khi Miêu Nghị hắn hài lòng mới thôi! Miêu Nghị vậy đã nói rõ với Vũ Quần Phương rồi, chuyện gì ra chuyện đấy, Trình Ưng Vũ hai lần muốn giết hắn không nói, chỉ dựa vào chuyện nàng bắt hắn ‘quỳ xuống gọi bà cô’ cũng đã đủ lý do thu thập, bổn tọa nhất định phải tính sổ với nàng!
Vũ Quần Phương đối với chuyện này không có ý kiến, chưa nói đến chuyện cảm tạ hay không cảm tạ, nữ nhi của mình ở Lưu Vân Sa hải có thể hai lần rơi vào trong tay Miêu Nghị đã nói lên nàng làm việc quá lỗ mãng, chịu thiệt một chút, chịu giáo huấn một chút cũng là chuyện tốt. Huống chi một ngày quét sân cũng chưa tới một canh giò, chưa nói tới mệt, cũng không có bất kỳ nguy hiểm, ở chỗ này ăn ngon mặc đẹp, hoàn cảnh lại tốt, non xanh nước biếc, trừng phạt ôn nhu như thế thật ra không có gì to tát.
Sau khi biết được Kính Anh và Kính Lạc bị chặt đứt hai cánh tay tại sao lại ở chỗ này quét sân, Vũ Quần Phương ít nhiều bắt đầu kính nể Miêu Nghị, nàng chưa từng thấy người nào có lòng dạ như thế, người bình thường có thể so sánh, cảm thấy Miêu Nghị đúng là một nhân vật.
Thỉnh thoảng nhìn thấy Miêu Nghị bước chậm ngắm cảnh trong cung, hai vị cô cô đi theo hầu hạ, nhiều người một mực cung kính, Vũ Quần Phương càng cảm thấy vui mừng, nghĩ tới nhi tử hôm nay cũng là vinh hoa phú quý bình thường, lại càng lo lắng đến tiền đồ của những đứa con gái khác...
Lại đến kỳ giao nộp thu hoạch một năm, theo lệ cũ, Miêu Nghị đến Mộc Hành cung, hộ tống Trình Ngạo Phương đến Đô thành.
Sau khi Nhạc Thiên Ba gặp mặt Trình Ngạo Phương, Miêu Nghị cũng được truyền đến nói chuyện.
Trên lầu gác của Kim điện, Miêu Nghị đàng hoàng đứng một chỗ, Nhạc Thiên Ba từ phía sau trường án đứng lên, lạnh lùng quét nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, từ từ đi tới trước bệ cửa sổ, nhìn ra phía ngoài lạnh lùng hỏi:
- Miêu chấp sự, bản lĩnh của ngươi không nhỏ, vị Vũ Phi kia rút cuộc là thế nào?
Vũ Phi chính là tên của Trình Ưng Phi hiện giờ, bỏ hai chữ ‘Trình Ưng’ phía trước, thêm họ của Vũ Quần Phương, biến thành Vũ Phi.
Không thể không nói, có người muốn bỏ ra bất cứ giá nào kiện cáo, vẫn có hiệu quả. Chuyện này kinh động đến Nhạc Thiên Ba, cho dù Nhạc Thiên Ba không phản ứng, nhất định sẽ hiểu rõ là tình huống gì, một tên Vũ Phi cũng không biết từ đâu xuất hiện, đầu tiên là đột nhiên xuất hiện tại Trấn Canh điện Nguyệt Hành cung, tiếp theo lại nhanh chóng điều hướng làm thủ hạ của Miêu Nghị. Rất nhanh lại đi đến bên kia Thủy Hành cung, nhanh chóng từ một nhân sĩ không chính thức biến thành người đứng đầu một điện, hành động này thật sự không khỏi quỷ dị, không thể nào không làm cho Nhạc Thiên Ba cảnh giác.
Miêu Nghị tiến lên mấy bước, đứng phía sau Nhạc Thiên Ba, hồi bẩm nói:
- Quân Sử, Vũ Phi vốn tên là Trình Ưng Phi, chính là Tam đương gia của Nhất Oa Phong Lưu Vân Sa hải, là ty chức lao lực tâm tư lấy được.
Có một số việc hắn cũng biết không thể dối gạt. Cho dù Nhạc Thiên Ba không hỏi, hắn cũng đã có tâm tư báo cáo. Có một số việc vẫn phải lợi dụng Nhạc Thiên Ba.
- Tam đương gia Nhất Oa Phong Lưu Vân Sa hải?
Nhạc Thiên Ba sửng sốt, Trình Ưng Phi là ai hắn không biết, tiểu nhân vật như thế hắn cũng không cần thiết chú ý, dù sao như Nhất Oa Phong ở Lưu Vân Sa hải cũng không tính là thế lực gì lớn, nhưng Đại đương gia Nhất Oa Phong hắn vẫn nghe thấy, xoay người hỏi:
- Là nhi tử của Trình Diệu Uy?
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Quân Sử minh giám, một câu đã trúng!
Nhạc Thiên Ba nhất thời kỳ quái:
- Nếu bổn tọa nhớ không lầm, trước kia lúc ngươi thi hành nhiệm vụ ở Lưu Vân Sa hải, hình như từng bị Nhất Oa Phong đuổi giết?
Đừng nói hắn, ngay cả Trường Hoan và Trường Nhạc đứng bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau, vị Miêu chấp sự này lại cấu kết với thổ phỉ, biến Tam đương gia thổ phỉ thành quan trong chính phủ, còn không phải là tiểu quan, mà là người đứng đầu một điện, nói đùa gì vậy!
Miêu Nghị trả lời:
- Quân Sử nói không kém, đích xác là có sự việc như vậy, lúc ấy Nhất Oa Phong bị người ta mua chuộc, chịu trách nhiệm dẫn người đuổi giết ty chức chính là Lục đương gia Trình Ưng Vũ của Nhất Oa Phong, lúc ấy trong mười vị Phủ chủ mà Đào bà bà Mộc Hành cung phái đi trước, chỉ có một mình ty chức may mắn chạy thoát, chín vị Phủ chủ còn lại toàn bộ chết trận, còn Trình Ưng Vũ lại rơi vào trong tay ty chức, nhưng lúc ấy ty chức thế lực đơn bạc, dưới sự bức bách của Nhất Oa Phong, vì bảo vệ tính mạng của bản thân phải thả Trình Ưng Vũ.
Nhạc Thiên Ba càng thấy không giải thích được:
- Nếu các ngươi đã từng kết thù, tại sao lại đưa tên Tam đương gia gì đó vào cảnh nội của bổn tọa làm điện chủ?
Miêu Nghị nói:
- Chính bởi vì lần chịu thiệt đó, sau này ty chức đã lưu lại Lưu Vân Sa hải rất nhiều năm, nhìn thấy rất nhiều chuyện, hiểu một số đạo lý. Đừng thấy Nhất Oa Phong ở Lưu Vân Sa hải thế lực không lớn, nhưng người ta có thể vẫn sống sót tất nhiên sẽ có đạo lý có thể sinh tồn. Khi ty chức còn đang ở Lưu Vân Sa hải thật ra đang suy nghĩ làm sao hạ thủ với Nhất Oa Phong, khi đó lực lượng trong tay ty chức đúng là có hạn. Nhưng cách đây không lâu, ty chức lại một lần nữa một mình chạy đến Lưu Vân Sa hải một chuyến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...