Phi Thiên

Bát Giới sửng sốt, chợt hiểu rõ, thì ra đại ca không phải đến thăm mình, mà là cảm giác mình không cầu phát triển, tới khiển trách mình, vội vàng khoát tay nói:

- Đại ca, ngươi đừng thấy tự miếu Phật quốc là nơi của người xuất gia, thật ra chuyện lục đục và tranh quyền đoạt lợi có thể không hề thua kém so với năm nước kia. Ta không muốn cuốn vào những thứ phiền toái đó, dựa vào mặt mũi của sư phụ ta, muốn thỏa mãn Nguyện Lực châu tu hành tạm thời không thành vấn đề, cho nên ta không cần thiết mạo hiểm sớm như vậy, muốn chờ tu vi của mình có an toàn bảo đảm hơn nữa rồi sẽ rời đi. Đại ca, ngươi sẽ không ước gì ta sớm chạy ra chịu chết chứ?

Miêu Nghị hừ lạnh nói:

- Hi vọng đây không phải là ngươi lấy cớ, nếu không một mồi lửa của ta cũng có thể đốt tự miếu này của ngươi.

- Sao có thể, ta lừa gạt người nào cũng không thể lừa gạt ngươi có phải không?

Bát Giới cười hắc hắc, vội vàng nói sang chuyện khác:

- Đại ca, ngươi vất vả lắm mới tới đây một chuyến, tiểu đệ cho ngươi đón gió tẩy trần.

Hắn nhanh chóng đứng dậy cởi bỏ tăng bào trên người, lấy ra một bộ tóc giả và râu mép trong nhẫn trữ vật đeo lên, lại thay một bộ quần áo khác, lập tức thay đổi bộ dạng.

Lại thấy hắn vén rèm vải dưới bàn thờ Phật, mở một tấm ván gỗ trên mặt đất, phía dưới lộ ra một cửa động tối như mực.

Miêu Nghị ngạc nhiên:

- Ngươi làm gì thế?

Bát Giới hắc hắc nói:


- Đại ca chờ ở đây, ta đi một lát rồi sẽ trở lại.

Nói xong hắn nhảy vào trong động đất.

Hắn đi một lát đã gần nửa canh giờ, đợi đến khi tấm rèm vải dưới bàn thờ Phật vén lên, Bát Giới đã cầm theo một hộp đựng thức ăn đi ra ngoài, đặt xuống bàn, lại nhanh chóng thay y phục, vội vàng chạy ra gọi một ni cô tới đây, phân phó nói:

- Bổn tọa muốn cùng thí chủ trong nhà tham thảo Phật hiệu, không có phân phó của bổn tọa, không cho người nào tới quấy rầy.

Hắn lại trở về phòng, chỉ thấy Miêu Nghị đã mở hộp đựng thức ăn, quay đầu lại hỏi hắn:

- Ngươi ra ngoài một chuyến chính là để lấy đồ ăn này sao?

- Đại ca vất vả lắm mới tới đây, tiểu đệ sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi ăn chay, dĩ nhiên phải chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi. Chỗ này của ta có thể không so sánh được với chỗ của ngươi, hòa thượng ăn chay, cho dù có nguyên liệu cũng không có người làm cho ngươi, chỉ có thể chạy đi mua trong thành phụ cận.

Bát Giới rất nhiệt tình, mở hộp đựng thức ăn cười nói:

- Đại ca, ra phía sau đi, phía sau có cái bàn rộng rãi.

Miêu Nghị theo hắn đi tới hậu đường, thấy Bát Giới đặt rượu và thức ăn lên trên bàn, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện loại này, nhíu mày hỏi:

- Ngươi đào một đường đi trong nhà chính là vì thuận tiện cho mình uống rượu ăn thịt sao?

Nhãn châu Bát Giới xoay động, vội vàng giải thích:

- Đại ca hiểu lầm rồi, ta đào như vậy để chuẩn bị chạy trốn, nếu ta muốn ra ngoài uống rượu ăn thịt thì trực tiếp đi là được, cần gì phải dùng tới đường hầm?

Miêu Nghị nói:

- Theo ta được biết, chỉ cần ngươi không gây chuyện, người dám động đến đệ tử của Thất Giới đại sư cả giới tu hành sợ rằng không nhiều lắm, cần gì phải dùng tới đường hầm?

Bát Giới thuận miệng nói:

- Mặc dù nói sư phụ của ta chiêu bài lớn, nhưng mọi việc đều phải chuẩn bị đường lui, vạn nhất có việc không ứng phó nổi là có thể trọng dụng rồi. Đại ca, ta đề nghị ngươi trở về cũng đào một cái. Nào, đừng đứng nói chuyện nữa, vừa ăn vừa nói chuyện đi.

Đợi sau khi Miêu Nghị ngồi xuống, Bát Giới quay đầu lại liếm liếm môi, giúp Miêu Nghị rót rượu:

- Đại ca, ta không uống rượu ăn thịt, ngươi uống rượu, ta lấy trà thay rượu ăn chút thức ăn là được.

Miêu Nghị nói:

- Ngươi ăn uống gì ta bất kể, muốn ăn thì ăn.


Muốn gạt ta? Ta lười nghe ngươi dạy rồi! Trong lòng Bát Giới nói thầm một tiếng, mỉm cười rót trà cho mình, quả thật là chỉ ăn thức ăn...

Màn đêm buông xuống, Miêu Nghị được an bài vào phòng khách tự miếu nghỉ ngơi, đến đêm nghe thấy có tiếng tụng kinh, thích thú ra khỏi phòng khách, gặp ni cô giữ cửa hỏi có chuyện gì xảy ra.

Ni cô đáp, mỗi đêm đều có nửa canh giờ tụng kinh niệm Phật.

Miêu Nghị đi tới tiền viện quan sát, chỉ thấy trên một mảnh đất trống, Bát Giới dẫn một đoàn hơn trăm ni cô ngồi khoanh chân, tụng kinh dưới ánh trăng.

Lúc này Bát Giới thật sự có sự trang nghiêm của Phật tướng, Miêu Nghị nhẹ nhàng đứng dưới một gốc cây đại thụ, không quấy nhiễu mọi người, chẳng qua nhìn Bát Giới lại không khỏi nhớ lại chuyện hồi bé.

Trong lúc hồi tưởng, bất giác buổi tụng kinh đã nhanh chóng trôi qua, mọi người tản đi, Bát Giới giữ một ni cô trẻ tuổi lại, mang đến hậu viện.

Miêu Nghị gật đầu chào hỏi chúng ni đi qua, chúng ni đều tạo hình chữ thập, đi qua người hắn. Miêu Nghị sau đó chắp tay mà đi, từ từ đi tới phòng của Bát Giới, chỉ thấy cửa phòng Bát Giới đang đóng lại, bên trong ánh đèn sáng rỡ, mơ hồ truyền đến tiếng Bát Giới tuyên truyền giảng giải Phật hiệu.

Nhớ tới chuyện cũ khi còn bé Miêu Nghị định đi vào tìm Bát Giới hàn huyên một chút, nhưng nghe Bát Giới đang nói chuyện đứng đắn, không tiện quấy rầy, ngồi đợi người bên trong đi ra sẽ đi tìm Bát Giới.

Ai ngờ càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, cái gì mà “Ngươi mới tới không lâu, sắc tức là không không tức là sắc, ở trong mắt bổn chủ trì ngươi chẳng qua là bộ xương phấn hồng...”

Rất nhanh bên trong nhà đèn tắt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô của nữ nhân, Miêu Nghị nhướng mày, lắc mình đi vào.

- Người nào?

Bên trong nhà lập tức truyền đến Bát Giới tiếng quát.

Cạch! Miêu Nghị đạp một cước mở tung cửa phòng, nhìn thấy bên trong nhà có một màn khó coi, chỉ thấy Bát Giới và một ni cô xinh đẹp đã cởi sạch quần áo, ôm nhau ở trên giường.

Trong nháy mắt Bát Giới há hốc mồm, ni cô xinh đẹp nhất thời phát ra tiếng kinh hô, nhanh chóng giật chăn ôm lấy thân thể.

Trên tay Miêu Nghị chậm rãi toát ra rồi một viên tinh thạch hỏa diễm, lạnh lùng xoay người bước ra cửa, trong lòng bàn tay nhanh chóng dấy lên một đoàn liệt diễm, gào thét bay vụt qua bốn phương tám hướng, chung quanh Tuyết Y am trong nháy mắt dấy lên liệt diễm hừng hực.


- Bần tăng thấy ngươi không vừa mắt!

Bát Giới nhanh chóng mặc y phục lóe ra, hú lên quái dị, quát Miêu Nghị:

- Ngươi điên rồi sao!

Miêu Nghị xoay người lại, giơ tay lên chỉ hướng bên trong nhà:

- Ngươi thích ni cô trên giường kia?

- Thích cái rắm! Ta hiện tại không thể làm gì được, chỉ muốn thỏa mãn cơn nghiện cũng không được sao? Đây cũng là một loại phương thức tu hành có hiểu không?

Bát Giới trả lời, chợt làm phép hô lớn:

- Mau cứu hoả, mau cứu hoả!

Chung quanh đã tràn đầy bóng người qua lại cứu hoả, tiếng kinh hô náo động. Ni cô ngồi trên giường trong nhà cũng nhanh chóng mặc y phục, vẻ mặt bối rối bỏ chạy.

- Phương thức tu hành? Lão Nhị, ngươi chớ dùng những trò này lừa ta.

Trên mặt Miêu Nghị hiện lên vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào lỗ mũi hắn nghiêm nghị cảnh cáo nói:

- Ngươi uống rượu ăn thịt ngủ với nữ nhân đều không sao, nếu ngươi thích nữ nhân ta cũng không phản đối, thậm chí nếu ngươi thích nữ nhân nào ta còn có thể đoạt tới cho ngươi, nhưng nếu ngươi vì thấy Tuyết Y am nhiều ni cô xinh đẹp lưu luyến không đi, nếu thật sự tình nguyện vứt bỏ tiền đồ ở lại nơi này cũng muốn không rời đi như lời lão Tam nói, vậy ta sẽ dùng ngọn lửa này cảnh cáo ngươi! Ngươi muốn để sư phụ ngươi nuôi ngươi cả đời sao? Sư phụ ngươi có thể nuôi ngươi cả đời sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui