Nhạc Thiên Ba lên tiếng nói đôi câu, phía dưới lập tức tùy theo vị trí mà từng người từng người báo cáo tình huống trong lãnh địa của mình.
Sau khi những thủ tục theo thông lệ hoàn thành, Nhạc Thiên Ba nói với mọi người nói:
- Có một chuyện chư vị sau khi trở về cần chú ý thêm, nội cảnh của từng người phàm là môn phái biết luyện bảo, hoặc là luyện bảo tu sĩ quá cảnh, một khi phát hiện, hết thảy đều bắt lại giải đến Đô thành chờ lệnh. Nhớ kỹ. Chuyện này không được để lộ ra bên ngoài, tận lực giữ bí mật tiến hành.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc. Miêu Nghị ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Nhạc Thiên Ba một cái, chẳng lẽ người này lại bị Giám bảo đại hội kích thích, cũng chuẩn bị luyện thử ra một cái gì đó?
Tiên Hành cung cung chủ Nhiếp Trường Không chắp tay nói:
- Xin hỏi Quân sứ, đây là vì chuyện gì?
Nhạc Thiên Ba đáp:
- Đây là pháp chỉ của Thiên Ngoại Thiên, chẳng những là Thần Lộ ta, toàn bộ các lộ trong Tiên quốc nội cảnh đều phải tuân chỉ thi hành, nguyên nhân bổn tọa cũng không biết, do đó không cần hỏi nhiều làm chi.
Thiên Ngoại Thiên? Miêu Nghị lại lẩm bẩm trong lòng. Hắn mơ hồ hoài nghi vẫn là có quan hệ cùng Giám bảo đại hội, Linh Lung Bảo Tháp đoán chừng đã làm cho Mục Phàm Quân chấn hám không nhỏ.
Hành tẩu Đậu Lăng Tuyết đứng ở hàng trên chắp tay nói:
- Quân sứ, toàn bộ Tiên quốc triển khai hành động, thi hành pháp chỉ nhân số không phải số ít. Muốn giữ bí mật chỉ sợ rất khó.
Nhạc Thiên Ba đáp:
- Dù sao Thần Lộ chúng ta cũng không có người biết luyện bảo giỏi, đối với chúng ta không tính là chuyện phiền toái gì, chúng ta tận lực giữ bí mật là được, những lộ khác không phải là điều chúng ta có thể quan tâm được. Nếu người nào tiết lộ bí mật, bị bổn tọa phát hiện rồi, đừng trách bổn tọa không nể mặt.
- Cẩn tuân pháp chỉ!
Mọi người lĩnh mệnh.
Sau khi nghị sự hoàn tất, Nhạc Thiên Ba đi xuống bảo tọa, đi qua giữa đám người, mười vị cung chủ đi theo, cùng ra khỏi Kim điện đạp không mà đi, đi Thiên Ngoại Thiên thi hành một chuyến tuế chước cuối cùng của Thần Lộ. Những người khác cùng ra ngoài điện chắp tay đưa tiễn.
Nhìn theo đoàn người biến mất ở chân trời, mọi người lại cáo lui với hai vị cô cô, Đại cô cô Trường Hoan đột nhiên lên tiếng nói:
- Miêu chấp sự, lưu lại một chút.
Miêu Nghị đi theo phía sau lưng Lan Hầu sửng sốt, Lan Hầu cũng xoay người liếc nhìn, dặn dò:
- Quay đầu lại đến Đô Đốc phủ một chuyến.
- Dạ vâng!
Miêu Nghị chắp tay đáp ứng, không biết cái tên khốn lấy việc quan báo tư thù này tìm bản thân mình là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Xoay người lại theo hai vị cô cô tiến vào Kim điện, hai vị cô cô còn chưa lên tiếng nói chuyện, Miêu Nghị đã lấy hai nhẫn trữ vật đưa qua:
- Một chút tâm ý nhỏ, xin hai vị cô cô vui lòng nhận cho.
Hi vọng không phải là bởi vì mình không kịp thời tống tặng lễ vật ra mắt mà muốn gây phiền toái cho mình, sở dĩ nhanh chóng đưa quà ra bổ túc.
Trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng thì vang lên một tiếng thở dài, không thể không thừa nhận toàn bộ tài nguyên của tu hành giới đều là đang tập trung hướng lên phía trên.
Tâm ý của người phía dưới, hai vị cô cô hiển nhiên đã thành thói quen rồi, thuận tay thu luôn. Đại cô cô Trường Hoan cười nói:
- Miêu chấp sự, thật ra cũng không có sự việc gì, chính là Quân sứ trước khi đi có thông báo, bảo ngươi trước hết không được ly khai Đô thành, sau khi Quân sứ trở về gặp mặt rồi nói sau.
Rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu a!? Miêu Nghị chắp tay hỏi:
- Xin hỏi hai vị cô cô, không biết Quân sứ triệu kiến ty chức có gì phân phó?
Trường Hoan cười nói:
- Gặp Quân sứ thì tự nhiên biết, ngươi đi trước đi, roi của Lan Đại đô đốc ngươi đã từng nếm qua rồi, đừng làm cho Đại đô đốc đợi lâu.
Trường Nhạc nghe vậy che miệng khẽ cười, Miêu Nghị đã đến nơi này nhậm chức, các nàng sao có thể không biết sự việc giữa Miêu Nghị và Đô Đốc phủ. Vị Miêu chấp sự này đầu tiên là bị Đô Đốc phủ nhốt vào Thiên Lao, sau đó lại lần thứ hai nhốt vào Thiên Lao, chỉ có điều lần thứ hai xui xẻo hơn, còn bị tiên hình (hình phạt đánh bằng roi), cũng không biết vị này gặp được Lan Hầu có bỡ ngỡ trong lòng hay không.
- Cảm tạ Đại cô cô chỉ điểm!
Miêu Nghị cười khan chắp tay một cái cáo từ.
Sau khi ly khai Kim điện, Miêu Nghị chạy thẳng tới Đô Đốc phủ. Thị nữ của Lan Hầu trực tiếp dẫn hắn tiến vào thư phòng củua Lan Hầu, chỉ thấy Lan Hầu đáng múa bút vẩy mực cạnh thư án.
- Đại đô đốc!
Miêu Nghị chắp tay chào.
Lan Hầu Ừ một tiếng, thuận tay chụp lấy một khối ngọc điệp trên án ném cho hắn, vừa viết vừa nói:
- Có người muốn gặp ngươi, chiếu theo địa chỉ mà đi tìm.
Miêu Nghị nhìn qua nội dung trong ngọc điệp, phát hiện bên trong chỉ có một địa chỉ, lập tức đầu óc rối bừng, không nhịn được hỏi:
- Xin hỏi Đại đô đốc, là ai muốn gặp ty chức?
- Đi xem tự nhiên biết, tốt nhất ngươi đi một mình, đừng cho người ngoài biết.
Lan Hầu không đầu không đuôi dặn dò một câu liền phất tay bảo thị nữ tiễn khách.
Ra khỏi Đô Đốc phủ, Miêu Nghị lòng tràn đầy hồ nghi, Đại cô cô Trường Hoan bên đó nói Quân sứ muốn gặp hắn, thần thần bí bí không chịu nói chuyện gì, nơi này Lan Hầu lại thần thần bí bí nói có người muốn gặp hắn, đều là đang giở trò quỷ gì? Lão tử chẳng lẽ tự nhiên bị cuốn vào chuyện gì rồi chứ? Đừng đùa ta nha!
Nơi này mới vừa suy tư vừa đi ra khỏi cấm cung sơn môn, thì gặp được Lâm Bình Bình chờ đợi trước sơn môn.
- Có chuyện?
Miêu Nghị hỏi.
Lâm Bình Bình nói:
- Triệu điện chủ, Ô điện chủ, Đàm điện chủ, Diệp điện chủ đang ở trong trạch viện chờ đại nhân, nói là sau khi đại nhân ra ngoài nếu không có chuyện khẩn yếu gì thì thỉnh cầu trở về một chuyến, bọn họ đều nói có chuyện tìm đại nhân.
Miêu Nghị kỳ quái hỏi:
- Bốn người bọn họ gây chuyện khổ cái gì vậy, đang lúc không muốn có người quấy rầy đây, chạy đến tìm ta làm cái gì, bọn họ không có sao chứ?
Lâm Bình Bình trả lời:
- Ty chức không biết, bọn họ không nói cho ty chức, chỉ nhờ ty chức đến thỉnh cầu đại nhân. Nhưng mà ty chức nhìn bọn họ rất cao hứng, chắc là không có việc gì.
Gặp quỷ rồi, ở trên núi ở dưới núi này, từng người từng người ai ai cũng thần thần bí bí hết, rốt cuộc là muốn làm gì? Miêu Nghị cau mày, trong tay hắn còn cầm khối ngọc điệp viết địa chỉ, đang muốn nhìn một chút xem là ai muốn gặp tự bản thân mình, không nghĩ tới chỗ nầy lại ùa ra thêm người muốn gặp nữa.
Cuối cùng hắn vẫn là thu ngọc điệp, dù sao Lan Hầu vừa không có quy định khi nào đi gặp, phất phất tay, cùng Lâm Bình Bình đi về nhà trước.
Quay trở lại trang viên, dẫn Lâm Bình Bình vừa vào chính sảnh thì gặp được bốn vị thành song thành đôi chia nhau ngồi ở hai bên.
Miêu Nghị chắp tay đứng ở cửa ngập ngừng, trước hết quay sang phía trái nhìn xem xét, Triệu Phi thật ra thì gương mặt thản nhiên, Ô Mộng Lan lại trong nháy mắt đỏ ửng mặt rồi, không dám nhìn đối mắt với Miêu Nghị.
Miêu Nghị lại quay sang bên phải nhìn, Đàm Lạc phải nói là gương mặt vui sướng, mừng ơi là mừng, trong khi Diệp Tâm cũng trong nháy mắt đỏ mặt, so sánh với Ô Mộng Lan còn đỏ hơn. Ô Mộng Lan nhiều lắm là ửng hồng hai gò má, còn gương mặt Diệp Tâm thì lại đỏ như cái đít khỉ vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...