Triệu Phi không hề nói cái gì, chẳng qua là đưa tay ra trước mặt nàng, chờ nàng đáp lại.
Ô Mộng Lan chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, hai người có thể nói không lên tiếng mà hơn cả có tiếng, trong nháy mắt đọc hiểu ánh mắt của đối phương. Một bàn tay mềm hơi có chút run rẩy nâng lên, từ từ bỏ vào trong lòng bàn tay của hắn, biểu lộ thái độ của mình.
Triệu Phi nắm chặc tay của nàng.
- Tốt!
Tư Không Vô Úy vỗ tay hoan nghênh hoan hô, nói:
- Đừng có đứng bên ngoài nữua, vào bên trong đổi chén lớn chúc mừng.
Miêu Nghị cũng vỗ tay theo, La Bình, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm, Lâm Bình Bình cũng đưa mắt nhìn nhau, rồi vỗ tay theo.
Nhưng mà điều khiến cho mọi người trong nháy mắt cả kinh thất sắc chính là, Triệu Phi đột nhiên cúi người, trực tiếp ôm ngang Ô Mộng Lan vào trong ngực, khiến cho Ô Mộng Lan la lên thất thanh.
Chỉ thấy Triệu Phi ôm Ô Mộng Lan sãi bước rời đi, không chơi cùng với mọi người nữa, đi thẳng tới trang viên của mình cách đó không xa.
Miêu Nghị ngạc nhiên:
- Các ngươi đi đâu?
Triệu Phi đột nhiên bật cười ha hả, lớn tiếng trả lời:
- Trước hết động phòng, quay đầu lại vợ chồng chúng ta sẽ mời các ngươi uống rượu mừng!
Đây là công khai tuyên bố đêm nay sẽ đoạt lấy nữ nhân này, tầng ý tứ sâu hơn chính là tuyên bố với tất cả mọi người rằng Ô Mộng Lan đã là nữ nhân của hắn rồi vậy.
Nằm trong ngực hắn, Ô Mộng Lan có thể nói là một trận vùng vẫy, quả đấm đập loạn một trận phía sau lưng Triệu Phi, ngượng không tả được, mặt đã đỏ đến mức kiều diễm sắp chín rục luôn rồi.
Nhưng mà Triệu Phi không bỏ qua cho nàng, mà nàng cuối cùng cũng ngoan ngoãn thúc thủ, vùi đầu vào ngực hắn, cứ như vậy tùy ý Triệu Phi ôm đi. Dựa vào tu vi của nàng muốn tránh thoát Triệu Phi ôm ấp rất dễ dàng, có thể thấy được là chịu rồi, hậu quả kế tiếp có thể tưởng tượng được, đêm này nhất định là một đẹp không an tĩnh a!
Đám người Miêu Nghị toàn bộ trợn tròn con mắt, đây cũng quá ngông cuồng rồi chứ?
- Lão Triệu nayỳ quả thật không nhìn ra a, quá mạnh đi, như vậy mà cũng được!
Tư Không Vô Úy hít ngược một hơi khí lạnh.
Tất cả tên to xác từng người từng người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút. Diệp Tâm liếc mắt Cổ Tam Chính, đột nhiên lên tiếng:
- Triệu Phi đây mới gọi là nam nhân!
Cái gì? Một đám nam nhân nhanh chóng quay đầu lại nhìn, từng người từng người ánh mắt cổ quái, giống như đều cùng lúc hỏi, chẳng lẽ nữ nhân đều khoái cái món này?
- Nhìn cái gì vậy?
Diệp Tâm cự lại một tiếng, nhưng mà ánh mắt lại nóng bỏng nhìn về phía Cổ Tam Chính, đột nhiên lấy dũng khí thẳng thắn nói:
- Nếu ai dám giống Triệu Phi như vậy ôm ta đi, ta đêm nay liền làm nữ nhân của hắn!
- ...
Đám người Miêu Nghị á khẩu không nói nên lời.
Cổ Tam Chính quay đầu đi, tránh ánh mắt của Diệp Tâm, ai ngờ đột nhiên lại nghe Diệp Tâm truyền đến một tiếng thét kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đàm Lạc đã dùng sức mạnh ôm ngang Diệp Tâm ở trong ngực sãi bước mà đi.
Diệp Tâm cũng ở trong lòng ngực Đàm Lạc vùng vẫy một trận, nhưng mà sau khi từ đầu vai Đàm Lạc thấy Cổ Tam Chính thờ ơ, Diệp Tâm trong nháy mắt không vùng vẫy nữa, yên tĩnh lại, quay đầu lại không nhìn Cổ Tam Chính, tùy ý cho Đàm Lạc ôm đi rồi vậy...
- Uổng cho ta sống nhiều năm như vậy, thì ra nữ nhân đều ghiền cái món này!
Tư Không Vô Úy đột nhiên một trận vô cùng đau đớn, đứng tại đó đấm ngực giậm chân, không biết đang hối hận cái gì.
Mọi người dường như phát hiện nơi này còn có một nữ nhân, vài ánh mắt lại hướng về phía Lâm Bình Bình xem xét, nữ nhân này phải nói là mà dáng điệu vẫn còn thướt tha vô cùng.
Lâm Bình Bình giật nảy mình, bị đám nam nhân như hổ như lang này dọa sợ rồi, nhanh chóng lui về sau hai bước, lắc lắc đầu, bày tỏ bản thân mình không khoái món này.
Miêu Nghị thì lại liếc mắt nhìn Cổ Tam Chính gương mặt biểu tình căng thẳng, khoanh tay đứng thẳng im lặng. Người khác không biết, Miêu Nghị hắn thì đã sớm nhìn thấu Diệp Tâm vẫn có ý tứ đối với hắn, thậm chí biểu hiện rất rõ ràng, còn thiếu chuyện chủ động hiến dâng mà thôi. Miêu Nghị lúc trước còn hỏi qua hắn, chẳng qua là người này đắn đo về chuyện khác biệt về môn phái.
- Cổ Tam Chính, ta phát hiện các ngươi không phải là một ngày hai ngày rồi, ngươi ngàn vạn đừng nói ngươi đối với Diệp Tâm không có một chút cảm giác nào, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, đây là Diệp Tâm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ còn có thể bù đắp lại, qua đêm nay thật là sẽ không có chuyện gì của ngươi nữa rồi.
Miêu Nghị nhàn nhạt truyền âm báo cho hắn một tiếng.
Cổ Tam Chính lại dứt khoát quay đầu chuyển thân, quả quyết nói với mọi người:
- Uống rượu!
- Ha ha, đêm nay có ý tứ, đi đi đi, uống rượu chúc mừng cho bọn họ.
Tư Không Vô Úy phất tay hét to một tiếng.
Miêu Nghị nghiêng đầu liếc nhìn về phía Đàm Lạc ôm Diệp Tâm ly khai trong bóng đêm, không thấy có người quay trở về, khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, cũng tiến vào trong vườn...
Sáng sớm ngày hôm sau, Miêu Nghị chạy tới Đô Đốc phủ điểm mặt hiện diện, nhận thức một chút với các đầu mục khác của Đô Đốc phủ, tiếp nhận binh tôm tướng cá của Đô Đốc phủ bái kiến hắn.
Đại đô đốc Lan Hầu sau khi xuất hiện, thông báo mấy câu đối với mọi người, liền lĩnh Miêu Nghị đi lên kim điện ở đỉnh núi.
Ngọc Đô Phong. Kim điện. Ba đại Hành tẩu cộng thêm Đô Đốc của Đô Đốc phủ đứng ở trên bậc thang có hình chữ Bát (八) theo hai cấp. Đậu Lăng Tuyết và Giang Lịch Ba tu vi cao hơn Phong Trạch và Lan Hầu, đứng ở bên trên. Phía dưới là Lục Đại chấp sự... Vốn là Lục đại chấp sự, hiện tại biến thành Thất đại chấp sự, chia ra đứng hai bên đối mặt dưới bậc thang, Miêu Nghị bị tách ra đứng đơn độc một mình, đối mặt với cây cột vàng khè khè, điêu khắc thì rất hoa mỹ, thật ra thì cũng dễ nhìn hơn so với nhìn người.
Mười vị cung chủ đứng hai hàng, không ít người ánh mắt thỉnh thoảng liếc hướng về phía Miêu Nghị. Vị tân nhậm Kim Điện Chấp Sự này hiển nhiên có vẻ hấp dẫn con mắt.
Đào Thanh Ly ánh mắt có vẻ phức tạp, Miêu Nghị một bước lên mây với tốc độ thật sự là quá lớn, vượt quá dự đoán của nàng. Nàng phát hiện người có năng lực quả nhiên là người có năng lực, giờ này không ngờ lại đã nhập vào pháp nhãn của Quân sứ, ở nơi kim điện này có một chỗ đứng rồi.
Miêu Nghị cũng thỉnh thoảng liếc nhìn một chút bọn họ, cuối cùng không nhìn nữa, quyết định hay là tiếp tục nhìn cột cho chắc ăn. Bởi vì Nguyệt Hành cung cung chủ Trương Thiên Tiếu thỉnh thoảng chớp chớp nháy nháy con mắt với hắn, hoặc ném qua cái nhìn ủy mị quyến rũ, Miêu đại điện chủ thật sự là không chịu được rồi, lần đầu đến kim điện đứng hầu mà lại mắt đi mày lại với cung chủ phía dưới như vậy, vạn nhất đợi lát nữa khiến bị Nhạc Thiên Ba nhìn thấy được chẳng phải là xong đời rồi sao?
Lan Hầu dường như có vẻ chú ý Trương Thiên Tiếu, đã nạp nhập vào đáy mắt ánh mắt trao đổi của hai người.
Người ở đây đứng chờ không bao lâu, Quân sứ Nhạc Thiên Ba dẫn hai thị nữ đi xuống, leo lên bảo tọa giữa kim điện ngồi xuống, Trường Hoan và Trường Nhạc đứng hai bên tả hữu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...