Phi Thiên

Sau khi tự mình chạy tới gặp tận mặt, phát hiện tên này quả nhiên là làm cho mắt nàng sáng ngời, chỉ dựa vào cử động có thể lưu lại hai nữ thích khách đó, là có thể khiến nàng cảm nhận được sự kinh hãi diễm tiện vô cùng. Quả thật là đại trượng phu a! Làm cho trong lòng nàng dâng lên cảm giác nam nhân đáng nên làm như thế, thế mới đáng mặt nam nhân. Nàng sống đã nhiều năm như vậy, đây mới là lần đầu gặp được chuyện này. Thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể có ý chí giống như thế này, thoáng một cái là liền phát hiện tên này quả nhiên là danh bất hư truyền, đích thật là người tài không ai có thể sánh, đích thật là kỳ nam tử thế gian hiếm có.

Nàng đối với Miêu đại điện chủ có thể nói là rất vừa ý, vô cùng hợp ý, hơn nữa còn là hợp ý đến mức không còn gì để nói, cảm giác mình con gái chẳng hề bị thua thiệt, ngược lại còn là trời giáng kỳ duyên, thật đúng là con gái trong tướng mệnh có phúc. Nữ nhân ấy mà, cả đời có thể tìm tới một nam nhân đúng mực, đây mới là phúc khí thực sự.

Chính vì vậy, vốn là đến để nhìn kỹ trước rồi hẵn nói sau, nàng không ngờ lại trực tiếp nói luôn sự việc đính hôn đối với Miêu Nghị. Nam nhân ở phương diện nữ nhân có thể nói là xảy ra chuyện bất ngờ là liền xảy ra chuyện bất ngờ, nếu như để chậm mất, bị nữ nhân khác nhanh chân giành trước, vậy còn không phải hối hận muốn chết hay sao.

Lúc này lại nhìn thấy Miêu Nghị thể hiện phong cách nho nhã bên cạnh bàn cờ như thế, trong lòng Ngọc phu nhân quả thật toàn lạ sự kinh ngạc tán thán.

Với ánh mắt hà khắc của người từng trải mà xét, thì có thể phát hiện tên này chân chính là một thằng con rễ hoàn hảo thế gian khó cầu được. Trước kia Ngọc phu nhân có để ý quan sát qua không ít thanh niên tài tuấn, nhưng chưa từng thấy qua người hoàn mỹ như vậy, sao có thể đề rơi xuống tay của nữ nhân khác chứ, cảm thấy cũng chỉ có con gái của mình mới chính thức xứng đôi.

Làm phụ mẫu thôi mà, đều cảm giác chỉ có con gái của mình mới là ưu tú.

Muốn làm như vậy thì có thể đánh đuổi ta được hay sao? Nếu như bị ta coi trọng nhìn trúng rồi, ở trong tiên quốc này có thể nói là không để cho ngươi muốn sao cũng được nữa rồi. Ngoan ngoãn làm con rể của ta đi có biết không hả? Cùng con gái của ta sánh duyên, hòa hòa mỹ mỹ suốt cả đời đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu! Ngọc phu nhân nhìn Miêu Nghị một tay chắp sau đít, đánh cờ như chơi trò hí khúc Liên Hoa Lạc Tử, khóe miệng gợi lên một nụ cười nói:

- Miêu điện chủ có phải là rất tinh thông đánh cờ?

Nói đến chơi cờ, Miêu Nghị tinh thần tỉnh táo, rất tự khiêm nhường cười điềm đạm đáp:

- Tinh thông thì không thể nói được, hơi thông một chút mà thôi.


- Bổn phu nhân đối với trò này ngược lại cũng có học lướt qua một chút, Miêu điện chủ nếu như không ngại, chi bằng ngồi xuống đánh một ván cờ.

Ngọc phu nhân hé lộ hàm răng, cười tủm tỉm.

Nàng chuẩn bị mượn cơ hội ngồi xuống cùng Miêu Nghị, hảo hảo nói chuyện một chút, trên mặt bắt đầu lộ ra nụ cười, tận lực cấp cho tương lai con rể lưu lại một ấn tượng tốt, tránh dọa cho hắn chạy mất.

An Chính Phong dòm dòm nàng hai cái, âm thầm lắc đầu, quả nhiên là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng cảm thấy hợp ý, cổ nhân không có lừa ta a!

Một bên, Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhìn nhau, trong lòng rúng động đánh độp một cái, thầm nói không ổn rồi, đại nhân đang ở trong tình trạng hứng thú tột đỉnh đối với một cái chuyện nào đó đó. Loại trạng thái này không chịu được sự câu dẫn a.

Quả nhiên. Miêu Nghị lập tức có chút ngứa ngáy khó nhịn rồi, cứ đánh cờ cùng hai nữ cảm giác không đã ghiền, nhưng mà ngặt một nỗi người khác thì lại không chịu đánh cờ cùng hắn, đột nhiên có kẻ đưa đến cửa làm cho hắn đỡ thèm, sức dụ dỗ có thể nói là không nhỏ, vừa khéo gãi trúng chỗ ngứa của hắn.

Nhưng mà trong lòng hắn cũng do dự a! Nữ nhân này rõ ràng mang lòng dạ bất lương, một bên là lòng ngứa ngáy khó nhịn, làm hắn có chút đắn đo.

Ngọc phu nhân cười tủm tỉm nói:

- Đánh cờ một ván mà thôi, Miêu điện chủ hà cớ gì đề phòng như thế? Hay là sợ bêu xấu trước mặt bổn phu nhân? Miêu điện chủ coi như là thanh niên tài tuấn hiếm có. Hay là còn đi sợ một vị phụ đạo nhân gia như ta?


Miêu Nghị cười nói:

- Phu nhân kkích ta như thế, là dụng ý gì?

Hắn hiện tại đầu óc vẫn còn coi như thanh tỉnh.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi lại nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, đoán chừng đại nhân tiêu rồi.

Ngọc phu nhân bưng trà nhẹ hớp một hơi, cười nhạt nói:

- Khách có mong muốn, chỉ đánh ván cờ mà thôi, chủ nhân lại từ chối người từ ngoài ngàn dặm, đây chính là đạo đãi khách sao?

Khóe mắt liếc An Chính Phong.

An Chính Phong lập tức nói tiếp:

- Miêu Nghị, đánh ván cờ mà thôi, cũng không phải ngươi chết ta sống, có lời gì vừa khéo có thể ngồi xuống từ từ nói rõ ràng.


Lòng ngứa ngáy, Miêu Nghị lập tức tìm được bậc để xuống thang, cười nói với hai nữ ở bên cạnh:

- Vậy thì nễ mặt mũi An chưởng quỹ, bày bàn cờ lên!

Dứt lời đi tới bên cạnh cái bàn đá, ngồi ở phía đối diện Ngọc phu nhân.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi mím chặc môi, liên thủ dọn dẹp bàn cờ bưng tới bố trí xong, sau đó song song lui ra một bên, giữa hai lông mày tràn đầy sầu lo, chân chính là sợ đại nhân bêu xấu ở trước mặt người người ngoài a!

Nhưng mà đều cố nén lời khuyên, nhìn vị Ngọc phu nhân kia, có thể nói là cố ý không đi khuyên.

Ngươi tới ta lui đánh con cờ liên tục, thế cục vừa khai, con cờ rơi xuống một chút, Ngọc phu nhân mỉm cười nói:

- Mới vừa nghe An chưởng quỹ nói, Miêu điện chủ muốn một ngàn năm sau mới cưới vợ, không biết là duyên cớ gì?

- Vâng!

Miêu Nghị gật đầu ứng tiếng, long bàng hổ cứ ngồi đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm bàn cờ, sau đó không đi con cờ nào nữa.

Ngọc phu nhân chờ một lát, không thấy trả lời, phát hiện Miêu Nghị hết sức chăm chú nhìn trên bàn cờ, có chút không nói nên lời, cùng An Chính Phong nhìn nhau.

Nghĩ là đối phương có thể là không muốn trả lời vấn đề này, sau khi đánh mấy con nữa, Ngọc phu nhân lại cười nói:


- An chưởng quỹ câu nói đó không sai, cây dời thì chết, người dời thì sống, đổi một địa phương cũng không hẳn là không được, ta...

Hết chỗ nói rồi, phát hiện mình sau khi đi xuống một quân cờ, ở đối diện, Miêu đại điện chủ không ngờ lại mặt lộ vẻ vô cùng dữ tợn, bốp! ầm ầm đập một cái, theo đó chận một quân cờ đến, sau đó giương mắt lạnh lùng nhìn nàng, có thể nói là đằng đằng sát khí nói:

- Đừng có lề mề, đánh nhanh lên!

Ngọc phu nhân nghẹn họng không nói nên lời, đánh cờ tại sao lại giống như đánh nhau vậy? Nàng từ từ đánh xuống một quân cờ, nhìn chằm chằm xem phản ứng của Miêu Nghị.

Miêu Nghị bảo nàng đừng có lề mề, nhưng tự bản thân mình lại kề cái đầu sát xuống bàn cờ, nghiên cứu rất lâu sau đó, khi thì mặt lộ vẻ dữ tợn, khi thì sờ cằm, khi thì cau mày trầm tư, khi thì mắt lộ ra hung quang liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng Ầm! Lại nện xuống một quân cờ.

Con cờ trên bàn cờ đều bị hắn đập có chút lệch vị trí rồi, Ngọc phu nhân trong lúc vô cùng kinh ngạc, đưa tay chỉnh lại mấy quân cờ...

Bốp! Lại một con cờ nện xuống, một con cờ trên bàn cờ bị đập bay lên, bục một tiếng, rơi vào chén trà của Ngọc phu nhân, văng lên một bọt sóng nhỏ.

An Chính Phong nhanh chóng nghiêng đầu, cùng Ngọc phu nhân nhìn chìm vào quân cờ chìm xuống chén trà, gương mặt song song đờ đẫn!

Thiên Nhi rất nhanh nhẫu tiến lên bổ sung quân cờ trên bàn cờ, Tuyết Nhi thì nhanh chóng đổi một ly trà cho Ngọc phu nhân, sau đó lấy quân cờ chìm trong nước ra nhanh chóng lau khô.

- Ngọc phu nhân, ngươi là chơi cờ hay là cọ rửa cờ vậy? Cọ rửa lâu như vậy nữa con gái của bà cũng đều sinh đứa nhỏ luôn rồi.

Miêu Nghị lớn tiếng thúc giục, con cờ trong tay khiến cho người ta lúc nào cũng có có cảm giác sắp đập vào người đối diện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui