- Thử thứ
cái gì?
- Ta muốn kích dẫn ra người đất nữa, đợi lát nữa lúc nó công kích ta, phiền Yêu
Vương giúp ta chống đỡ một chút.
- Ngươi làm cho quái vật xuất hiện ra để cho ta ngăn chống giúp ngươi?
Liệt Hoàn mắt lộ ra hung quang, rõ ràng đang nói, ngươi chán sống rồi hả?
- Yêu Vương, ngươi chớ hiểu lầm. Ta chỉ là có hoài nghi, Yêu Vương ngươi có
phát hiện một vấn đề hay không, là lúc cùng quái vật giao thủ, ngươi phản kháng
càng mãnh liệt, đối phương công kích cũng càng mãnh liệt, ngươi không giao thủ
với nó, nó rượt đuổi theo người cho đến khi năng lượng càng ngày càng giảm.
- Hình như là như vậy... Dựa vào cái gì để cho ta mạo hiểm ngăn cản giúp
ngươi?
- Được rồi, Yêu Vương anh minh, coi như ta chưa có nói cái gì cả. Chúng ta đường
ai nấy đi, không gây phiền toái cho nhau.
Miêu Nghị chắp tay xá hắn, lắc mình bay xa, bay qua từng dãy núi, trốn vào bên
trong một khe núi. Kết quả mới vừa đáp xuống, phát hiện Liệt Hoàn đã gào thét
bay tới đáp xuống ở đỉnh núi sát bên theo dõi hắn.
Người ta cứ muốn đi theo, Miêu Nghị cũng không có cách nào bắt người ta không
theo, mắng thì mắng không được, đánh lại đánh không thắng người ta, chỉ có thể
là nín nhịn mà thôi.
Nhìn chung quanh một chút, Miêu Nghị nắm tay, châm chước lượng pháp lực, phành!
Đột nhiên đánh ra một quyền lên trên đất, uy lực không lớn, nhưng cũng đủ thổ
thạch văng bay đi.
Chỉ thấy mặt đất lập tức có phản ứng, một người đất từ dưới đất chui lên, trực
tiếp đánh tới một quyền nhắm vào Miêu Nghị.
Bảo giáp trên người Miêu Nghị hiện lên ánh sáng đỏ, vòng bảo vệ cổ tay nhấc
lên, quang! Dùng cứng chọi cứng một đòn công kích của người đất, hắn không hề
trả đòn.
Nhưng người đất lại liên tiếp công kích không ngừng, Miêu Nghị thì vẫn y vậy,
cũng không thi pháp đánh lại, chẳng qua là dùng thân thể lấy cứng chọi cứng.
Liên tiếp bị đánh trong tiếng “quang quang”, Miêu Nghị đảo mắt cái đã ăn mấy chục
quyền, và lực công kích của người đất cũng càng ngày càng yếu, đánh tới cuối
cùng tạo cho người ta một loại cảm giác có khí mà không có lực, cuối cùng tự bản
thân ngã bùm xuống đất, sụp đổ tan rã thành đá vụn bùn đất, chung quanh cũng
không có người đất nào xuất hiện thêm nữa.
Liệt Hoàn thấy vậy bay vút xuống, cũng đánh vào trên đất một quyền, ầm một tiếng,
lại có một người đất chồi ra, chạy thẳng tới y, tấn công một trận điên cuồng.
Giống y như Miêu Nghị vậy, Liệt Hoàn cũng đứng đó dùng cứng chọi cứng, rõ ràng
có thể cảm giác được người đất này có lực công kích lần sau yếu hơn lần trước,
cuối cùng cũng tự sụp đổ tan rã luôn.
- Bổn vương hiểu rõ rồi, thì ra chúng ta một mực đang phóng thích ra pháp lực để
đối kháng với chính mình. Chúng ta công kích càng mạnh, công kích trả ngược lại
cũng càng mạnh. Ta nói sao tự nhiên nơi này tùy tiện sinh ra một người đất tại
làm sao lại có thể có thực lực của kim liên tu sĩ. Thật là thiết trí âm hiểm
mà, nếu như không rõ nguyên lý đó cứ một mực đối kháng, không bị đánh chết cũng
sẽ bị mệt mỏi mà chết tươi. Bảo vật này sợ là dù có thu thêm nhiều người hơn nữa
đi vào, cho dù là cấp bậc Lục Thánh, cũng không sợ a!
Liệt Hoàn đột nhiên bật cười ha hả nói:
- Hay nói cách khác, chỉ cần chúng ta không phản ứng lại, cũng sẽ không xảy ra
nguy hiểm gì.
Chỉ sợ chưa chắc như thế! Miêu Nghị lẩm bẩm một tiếng trong lòng, nếu thật sự
là như thế, thì như vậy pháp bảo này nhiều lắm là cái lồng giam, hao tài lực lớn
như vậy để đổi lấy cái lồng giam không có lực sát thương gì, có khả năng sao?
Nhưng mà lời nói này chẳng qua là hắn đặt ở trong lòng. Miêu Nghị không nói ra,
mà lắc mình vội vàng phóng đi.
- Này! Ngưu Nhị, ngươi đi đâu?
Liệt Hoàn bá một cái bay tới, đuổi kịp hắn:
- Ngươi đi làm cái gì?
- Sợ cản trở Yêu Vương, sở dĩ chúng ta hay là mạnh ai người ấy đi đi là tốt nhất.
- Lời nói như thế này, ngươi nếu như đã có lệnh bài của Phục Thanh đại nhân,
chúng ta chính là người nhà, làm gì có chuyện trói buộc cản tay cản chân nhau?
Miêu Nghị phát hiện lão yêu quái này đúng là không biết ngượng, nhưng mà người
ta nói bộ mặt xanh nanh vàng dữ tợn vô lại đó cho dù có đỏ mặt mắc cở cũng
không nhìn ra được, nên dùng giọng âm dương quái khí nói:
- Yêu Vương hay là cẩn thận một chút đi thì tốt hơn, lệnh bài kia của ta nói
không chừng là làm giả đấy!
- Ha ha!
Liệt Hoàn có thể nói là ngửa mặt lên trời mà cười lớn một tiếng:
- Tiểu tử ngươi đúng là còn sức lực giở giọng lì như trâu rồi, còn giở giọng của
bọn đàn bà ra nữa. Được rồi được rồi, trước đây là bổn vương không đúng, bổn
vương xin lỗi đã không phải với ngươi có được chưa? Một người kế đoản, hai người
kế trường, chúng ta cùng cộng lại hợp kế xem coi làm thế nào để ra ngoài được.
Y hiển nhiên cũng ý thức được đầu của mình là hạt dưa, không tốt bằng Miêu Nghị.
Người ta đã dùng lời nói đến trình độ như thế này rồi, đường đường là Yêu Vương
cũng đã bồi lễ nói lời xin lỗi với ngươi rồi, kiểu cách tiếp nữa khẳng định là
lợi không bằng hại! Miêu Nghị chỉ có thể là đáp xuống mặt đất ở phía trước.
Kim quang trên người Liệt Hoàn nhoáng lên một cái, khôi phục hình người, đáp xuống
bên cạnh Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài.
Thực lực không bằng người, Miêu Nghị cũng không có biện pháp nào đối nghịch
cùng hắn, chỉ có thể phối hợp mà thôi:
- Trước hết tìm được bản thể của Linh Lung Bảo Tháp đi cái đã, không tìm được sợ
là không có biện pháp nào ra ngoài.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung,
- Nếu chung quanh khó có thể tìm được, cứ hướng lên trên kia có lẽ có thể tìm
được. Yêu Vương, ngươi pháp lực cao cường, có thể đi phía trên nhìn một chút
hay không?
Hắn lo lắng chạm động những cấm chế khác của pháp bảo, cho nên muốn để cho lão
yêu quái này đi thăm dò đường một chút.
Ai ngờ Liệt Hoàn giơ bàn tay to chận lại nói:
- Không cần đi xem, ta đã sớm đi xem qua rồi, phía trên kia cũng là mãi mãi
không dừng lại, ngươi vĩnh viễn không bay được đến tận đầu, đừng nói là bầu trời,
ngay cả trong mặt biển ta cũng đã thử qua, ngươi vĩnh viễn lặm không tới đáy.
Chỗ duy nhất chưa có thử qua chính là chỗ này.
Y dậm chân một cái lên trên đất:
- Nhưng địa phương này vừa động là lập tức gặp báo ứng...
Nói còn chưa dứt lời, y ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Miêu Nghị múa may Kỳ Lân
thương làm thành cái xẻng, rất nhanh sau đó đào mặt đất ra thành một cái lổ lớn,
ngay sau đó giải thích với y:
- Yêu Vương, ngươi xem, không sao đâu. Sự thật đã rất rõ ràng, chỉ cần không
dùng pháp lực xúc động cấm chế sẽ không có sự việc gì, có thể đào hướng xuống
dưới mặt đất.
Liệt Hoàn thử hỏi:
- Ý của ngươi là nói, không dùng pháp lực như vậy một mực đào xuống?
Miêu Nghị gật gật đầu:
- Ngươi còn có biện pháp nào khác sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...