Phi Thành Vật Hôn FULL


Về việc Thẩm Trạch Minh đến đây, thái độ của Trạch Dương bình thản, nên làm gì thì làm nấy, cần quan tâm thứ gì thì quan tâm thứ ấy, anh ấy biểu hiện giống như một anh trai tốt cưng chiều em trai vô cùng.

Thẩm Trạch Minh cũng không có gì khác lạ, bình tĩnh tiếp nhận tất thảy.

Tôi nghĩ, chẳng lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi? Thẩm Trạch Minh trở về đơn giản chỉ là muốn lập nghiệp, làm một đứa em trai không cần anh trai nuôi nấng à?
Cuộc sống coi như là bình lặng, mặc dù thái độ của Thẩm Trạch Minh với tôi luôn lạnh lùng, nhưng tôi tựa như đã có miễn dịch với điều ấy rồi, đối với khuôn mặt lạnh như băng của nó tôi vẫn có thể mỉm cười tiếp tục câu chuyện của mình.
Thoắt cái sinh nhật của Trạch Minh sắp tới, tôi bàn với Trạch Dương tổ chức tiệc ở một nhà hàng sang trọng cho nó.

Ban đầu anh ấy nghĩ không cần phải thế, nhưng vì sự kiên trì của tôi, cuối cùng anh cũng đồng ý.


Lúc tan làm, tôi đi vệ sinh thì gặp Trạch Minh, nó liếc nhìn tôi một cái rồi đi ngang qua.

Tôi không để ý lắm, vào một gian phòng, sau khi giải quyết xong, đẩy cửa rời đi thì phát hiện đẩy thế nào cửa cũng không mở.

Chuyện gì vậy? Chả lẽ hư rồi à?
Tôi ra sức phá cửa, hô lớn xem có người hay không, nhưng chờ hồi lâu cũng không ai đến, điện thoại thì không đem theo bên người, làm sao đây? Chẳng lẽ tôi phải ở lại nhà vệ sinh cả đêm à? Chỉ hy vọng Trạch Dương nhanh chóng tìm thấy tôi mà thôi.
Đến mười rưỡi tối, WC cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng mà không phải Trạch Dương, là nhân viên vệ sinh.
"Có một tấm biển bảo trì ở ngoài cửa, cửa thì bị cây lau nhà chặn lại.

Nếu cô không đến chắc con phải ở đây cả đêm luôn rồi." Nhân viên vệ sinh nhìn tôi, nói.
Tôi cám ơn cô, trong đầu hiện lên ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Trạch Minh, lắc đầu, thôi thì không nên tuỳ ý đoán bừa, cẩn thận không lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Chạy thật nhanh về phòng làm việc của mình, cánh cửa đã khoá rồi.

Tôi nghĩ ngợi một lúc, hay là về nhà đi.
Thẩm Trạch Dương ở trong nhà nôn nóng gọi điện thoại, nhìn thấy tôi đẩy cửa tiến vào mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy cơ thể tôi, sau đó cả giận nói: "Sao trễ như vậy em mới về? Điện thoại cũng không nghe, không phải nói về chúc mừng sinh nhật Trạch Minh à?"
"Ừm, xin lỗi..." Tôi ôm lấy thắt lưng anh, "Lúc tan làm đi vệ sinh, bị khoá lại trong WC đến giờ mới được thả ra."
"Bị khoá trong WC?" Thẩm Trạch Dương cau mày, sau đó vỗ vỗ đầu tôi, "Đồ ngốc này, sao ngay cả đi WC mà em cũng không ổn vậy?"

"Đừng vỗ đầu em, đừng gọi em là đồ ngốc." Tôi trừng mắt.
Anh cười lên, buông tôi ra: "Chưa ăn cơm phải không? Để anh làm cho em, em đi tắm trước đi."
Tôi gật đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện sinh nhật Thẩm Trạch Minh, hỏi: "Hai người có đi tổ chức sinh nhật không?"
Thẩm Trạch Dương hơi chần chừ, gật đầu.

Tôi thở ra, yên tâm nói: "Vậy là tốt rồi, nếu vì em mà trì hoãn trong ngày quan trọng với cậu ấy như vậy, em sẽ không an tâm."
Thẩm Trạch Dương cười, xoay người vào nhà bếp.

Gương mặt giả vờ nhẹ nhõm của tôi lập tức trở tên khốn khổ.

Tại sao không quan tâm em? Em bị nhốt trong nhà vệ sinh vô cùng lo lợ, người yêu và tình địch của em lại đi chúc mừng sinh nhật ở khách sạn xa hoa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bản thân đáng thương vô cùng.


Nhưng mà, sự chần chừ mới vừa rồi của Thẩm Trạch Dương rõ ràng là có lo lắng đến tâm tình của mình, thế là đủ rồi.
Ngày hôm sau đi làm, phát hiện điện thoại di động của mình bị tắt rồi.

Tôi là một người không thích tắt điện thoại, điện thoại cũng luôn trong tình trạng còn pin, vậy mà ngày hôm qua bị tắt đi, điều này làm tôi không thể không nghĩ đến việc mình bị hãm hại.

Nhưng mà, rốt cục là ai? Tôi cố gắng kiềm chế không cho rằng là Thẩm Trạch Minh, nhưng tôi không thể.

Được rồi, nếu là nó, thì đây cũng chỉ là việc nhỏ, có lẽ nó chỉ muốn một mình cùng anh nó trải qua sinh nhật vui vẻ thôi.
Ngưng suy nghĩ miên man, yên tâm bắt đầu công việc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận