Sau khi cửu tinh hội tụ XXX năm, Thái Cổ sụp đổ, nhân loại Thái Cổ còn sót lại phân tán đến các không gian trong vũ trụ, không ngừng lẩn trốn. Thời đại tối tăm của loài người đã tới.
Không còn loài người Thái Cổ kiềm chế, đại quân Ma Giới và Hắc Ám Viễn Chinh quân hợp nhất lại. Tất cả yêu ma bắt đầu tiến vào các không gian, tranh đoạt quyền kiểm soát không gian với Quang Minh Thiên Đường. Chiến trường từ vũ trụ hư không dời đến trong các không gian. Nơi thần ma đi qua, thi thể ngã xuống khắp nơi. Bởi vì cuộc chiến của thần ma này, loài người trong các không gian bình thường đã bị vạ lây, vô số người ngã xuống trong vũng máu. Dù là yêu ma hay thiên sứ đều chỉ xem loài người như con kiến, không hề để ý đến bọn họ.
Cùng lúc đó, Quang Minh Thiên Đường và Ma Giới đồng thời phân ra một nửa lực lượng, do Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ thống lĩnh. Bọn chúng bắt đầu tìm kiếm tung tích của nhân tộc Thái Cổ còn lại trong các không gian, nhằm hủy diệt toàn bộ nhân tộc Thái Cổ. Hiện giờ, người duy nhất có thể ngăn cản Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ chỉ có Đệ Ngũ Chí Tôn Phong Vân Vô Kỵ.
Bóng dáng của Phong Vân Vô Kỵ không ngừng xuất hiện trong các không gian, giải cứu những tộc nhân bị thần ma đuổi giết. Đối mặt với Đệ Ngũ Chí Tôn một người một kiếm, ngay cả Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ cũng chỉ có đường tránh lui, khiến cho đại quân thần ma dậm chân tại chỗ. Nhưng dù sao sức lực một người cũng có hạn, năng lực của Phong Vân Vô Kỵ mạnh đến đâu cũng không thể thay đổi vận mệnh của loài người trong hàng tỉ không gian.
Sau mấy lần giao thủ thảm bại rút lui, Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ chỉ cần phát hiện ra tung tích của Phong Vân Vô Kỵ, sẽ lập tức kêu gọi Quang Ám chư thần. Đối mặt với chư thần hùng mạnh, Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ có cách trốn vào trong dòng sông thời gian.
Còn về Chủ Thần thứ mười bốn, sau khi Thái Cổ sụp đổ lại không biết tin tức. Kẻ đã từng là vua của chư thần này giống như biến mất khỏi vũ trụ, không ai nhìn thấy bóng dáng của hắn. Mặc dù không cảm ứng được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại tin tưởng hắn vẫn chưa chết, nhất định là đang ẩn nấp tại một góc vũ trụ, lặng lẽ khôi phục và tích lũy lực lượng.
Đây là một đoạn lịch sử dài đằng đẵng, liên quan đến áp bức và đấu tranh.
Trong hư không mênh mông, một tên nam tử áo trắng lặng lẽ bước đi giữa hư vô, nơi chân mày hiện lên vẻ thống khổ và đau thương, cặp mắt giống như vì nhìn thấu tất cả mà trở nên tang thương. Nam tử lủi thủi một mình, làm bạn với hắn chỉ có một thanh trường kiếm màu xám, bóng lưng cô độc và tịch mịch.
Phong Vân Vô Kỵ vừa mới giết sạch thần ma trong một không gian, nhưng điều này cũng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn. Từ sau khi Thái Cổ sụp đổ, hắn vẫn luôn sống một cách khổ sở. Hắn đã là một người không có cố hương, giống như một cái xác không có linh hồn. Mất đi thân nhân và tộc nhân, hắn giống như hồn ma đợn độc phiêu bạt trong trời đất, sống tạm bợ qua ngày. Đối với hắn, sinh mệnh là một màu tăm tối, lặng lẽ và vô nghĩa.
Tất cả động lực sinh tồn của hắn chỉ là một câu nói của Bạch Hổ Chí Tôn trước khi chết: "Dù ta có chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Mặc dù trong lòng đau đớn, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục sống. Trong thời gian phiêu bạt dài đằng đẵng, hắn cũng chưa từng đến Thái Cổ. Không một nhân tộc nào có can đảm đi nhìn lại cố hương đổ nát này.
"Không ngờ lại đến nơi này." – Thoạt nhìn cảnh tượng chung quanh lại cảm thấy quen thuộc, trong lúc vô tình Phong Vân Vô Kỵ đã đi tới nơi tận cùng của pháp tu . Một vòng xoáy màu đen to lớn đang xoay tròn trong hư không, đó là hành lang dẫn đến nơi ở của pháp tu.
Phong Vân Vô Kỵ không hiểu vì sao mình lại đến đây, nhưng khi hắn nhìn thấy vòng xoáy màu đen quen thuộc kia, một cảm giác lại nói cho hắn biết rằng nên đi đến nơi này.
Lặng lẽ thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ kéo lê thân thể mệt mỏi, xuyên qua vòng xoáy màu đen, tiến vào nơi tận cùng của pháp tu .
Khoảng không gian rộng lớn này hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, trong không gian hoàn toàn trống rỗng, không có một bóng người nào. Cảnh tượng pháp tu tụ tập đã một đi không trở lại, nơi này đã là một "tòa thành trống".
Nghĩ đến pháp tu, một cảm giác đau đớn lại dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ. Ngày đó nếu như hắn không triệu tập đại quân pháp tu, có lẽ những đệ tử pháp tu này sẽ không phải chết. Xuyên qua không gian tối tăm và mênh mông, hắn lại bất giác đi tới gian nhà cỏ nơi Pháp Tổ cư ngụ. Hắn đẩy cửa gỗ ra, sau đó ngồi xuống trên chiếc bồ đoàn mà Pháp Tổ đã từng ngồi.
Ngọn đèn chong lẳng lặng bốc cháy bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ. Đối diện với hắn là hai cánh cửa gỗ cũ kỹ đang mở rộng, ngoài cửa là bóng tối vô tận, giống như một con quái thú to lớn đang ngồi, yên lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong lúc phiêu bạt không mục đích, sau ngàn vạn năm Phong Vân Vô Kỵ lại đi đến nơi tận cùng của pháp tu. Phía sau hành động vô nghĩa này, dường như có một loại bản năng thôi thúc hắn đến đây. Trong không gian tối tăm này, hắn đột nhiên cảm nhận được sự an bình đã rất lâu không có.
Thời gian như nước lẳng lặng trôi qua.
Có lẽ là một ngày, có lẽ là một năm, cũng có lẽ là dài hơn, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không cử động, chỉ lặng yên ngồi trong gian nhà cỏ nhỏ hẹp này, làm bạn với ngọn đèn dầu lờ mờ.
Một đoàn ánh sáng nhàn nhạt từ trong người Phong Vân Vô Kỵ tỏa ra, giống như chồi non vừa từ dưới đất nhô lên, trong sự non nớt lại có cảm giác vững chãi. Phong Vân Vô Kỵ cũng không chú ý đến nó. Cuối cùng một tiếng thở dài già nua bỗng vang lên trong gian nhà cỏ.
- Ai!
Trong giọng nói già nua kia lộ ra sự tang thương vô tận. Tất cả khổ nạn tình thù trên thế gian dường như đều ẩn chứa trong tiếng thở dài đơn giản này. Mí mắt Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhúc nhích, sau đó lại khôi phục bình tĩnh. Có lẽ hắn cho rằng đây chỉ là ảo giác mà thôi. Truyện Tiên Hiệp -
Ánh sáng nhàn nhạt kia như dòng nước kéo dài trong hư không, cuối cùng ngưng tụ thành một lão nhân mặc đạo bào đội mũ tím, đứng đối diện với Phong Vân Vô Kỵ.
Nhìn thấy lão nhân mặc đạo bào đội mũ tím trước mắt, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng khôi phục tinh thần lại, không dám tin kêu lên:
- Pháp Tổ Phục Hy! Không, không thể nào, sao lại như vậy!
Không giống như trong trí nhớ, Pháp Tổ trước mắt già nua hơn nhiều. Y liếc nhìn mái tóc trắng trên đầu Phong Vân Vô Kỵ, thở dài nói:
- Vô Kỵ, vất vả cho ngươi rồi!
Nghe được câu này, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng đã khẳng định lão nhân trước mắt cũng không phải là ảo ảnh. Hắn lập tức đứng lên, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, thần sắc tỏ ra rất kích động:
- Thật sự là ngài, ngài vẫn chưa chết sao?
Nghe được những lời này của Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt Pháp Tổ Phục Hy hiện lên vẻ do dự, dường như không biết phải trả lời như thế nào, vừa muốn gật đầu lại vừa muốn lắc đầu.
Khi Pháp Tổ còn đang do dự không biết trả lời ra sao, vẻ kích động trên mặt Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng tan đi, lại khôi phục bình tĩnh. Với tu vi của hắn có thể dễ dàng nhìn ra, Pháp Tổ trước mắt chẳng qua là một bóng sáng hư ảo mà thôi.
- Vô Kỵ, ta biết trong lòng ngươi đang rất đau khổ. Ta muốn nói với ngươi một điều, đó là loài người vẫn còn một tia hi vọng. Mặc dù Thái Cổ đã bị hủy diệt, nhưng vẫn còn hi vọng xây dựng lại. Tất cả những điều này đều tùy thuộc vào ngươi.
Pháp Tổ Phục Hy nói:
- Ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, nhưng trước tiên ngươi hãy ổn định tâm thần lại, sau đó ta sẽ lần lượt nói tất cả với ngươi.
Nghe được lời nói của Pháp Tổ, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng có một chút thần thái. Mặc dù trong lòng vẫn khó ổn định, nhưng thần sắc của hắn đã có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Bốn Chí Tôn, Huỳnh Hoặc, Tây Môn, Độc Cô… những cao thủ đỉnh cấp của Thái Cổ gần như đã chết hết. Phong Vân Vô Kỵ vốn tưởng rằng trong vũ trụ này chỉ còn lại một mình cô độc, không ngờ Pháp Tổ vốn đã chết, sau khi Thái Cổ sụp đổ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Ngay khi nhìn thấy Pháp Tổ, hắn rốt cuộc đã hiểu, tại sao trong khi phiêu bạt không mục đích, hắn lại theo bản năng đi tới nơi tận cùng của pháp tu. Đây là một loại hi vọng, trong lòng hắn vẫn cho rằng Pháp Tổ là một chút hi vọng cuối cùng của loài người. Pháp Tổ đại biểu cho một thần thoại, thần thoại về con người có thể trở thành Chủ Thần.
- Thực ra Chủ Thần thứ mười bốn vốn không phải là kẻ địch cuối cùng của loài người. Từ khi cuộc chiến này bắt đầu đã có hai chiến trường rồi.
Câu nói đầu tiên Pháp Tổ Phục Hy khiến trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chấn động:
- Bốn Chí Tôn và tất cả tộc nhân của tộc ta là chiến trường thứ nhất, còn ta và Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc là chiến trường thứ hai. Đây là một ván cờ.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ nhất thời nổi lên sóng to gió lớn. Cho tới bây giờ, hắn… thật ra không chỉ có hắn, mà tất cả mọi người đều cho rằng Pháp Tổ Phục Hy đã chết khi bày bát quái trong hư không. Nhưng không ai nghĩ tới, dưới cái chết giả tạo này còn ẩn giấu một cuộc chiến khác. Khi Pháp Tổ nói ra chiến trường thứ hai, những suy nghĩ liên tiếp lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, từ việc pháp tu đồng loạt rời đi trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, cho đến Chủ Thần thứ mười bốn phá ấn phong ra ngoài, kể cả ba phong thư do Pháp Tổ để lại… những thứ này bắt đầu liên kết lại với nhau. Trong xa xăm, một ý niệm bỗng hiện lên trong đầu, hắn dường như đã hiểu một chút về chiến trường thứ hai mà Pháp Tổ nói đến.
Pháp Tổ cũng không định để Phong Vân Vô Kỵ tiếp tục suy đoán, liền nói tiếp:
- Chiến trường thứ nhất thất bại, chúng ta vẫn còn hi vọng. Nhưng nếu chiến trường thứ hai thua, vậy thì loài người sẽ thật sự không còn hi vọng gì nữa, không có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể thay đổi được vận mệnh này. Từ đầu đến cuối, hi vọng của loài người đều được quyết định ở chiến trường thứ hai.
- Muốn tiếp tục chiến trường thứ hai, Thái Cổ nhất định phải sụp đổ, ta nhất định phải chết, nếu không cuộc chiến này sẽ chấm dứt. Mà hôm nay, chiến trường thứ hai cũng cuối cũng phải phân thắng bại. Vô Kỵ…
Pháp Tổ nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ, nói từng chữ một:
- Ngươi chính là mấu chốt quyết định thắng bại của cuộc chiến này.
- Ta biết trong lòng ngươi rất nghi hoặc, nhưng ngươi sẽ nhanh chóng hiểu thôi.
- Ngay từ đầu, sự hủy diệt của Thái Cổ chính là ván cờ do Âm Mưu Chi Chủ bày ra, nó đã bắt đầu từ khi Chủ Thần thứ mười bốn bị phong ấn vào Cửu U. Mà mục đích của ván cờ lớn này chính là thần cách thời gian trên trán Chủ Thần thứ mười bốn.
- Sở dĩ Chủ Thần thứ mười bốn được xem là vua của chư thần, đó là vì thần cách thời gian trên trán hắn. Chắc hẳn ngươi đã nhìn thấy sự mạnh mẽ của đạo thời gian. Đứng trước lực lượng thời gian, tất cả công kích đều chẳng có ý nghĩa gì. Bất cứ Chủ Thần nào cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của viên thần cách này, bao gồm cả Tịch Nhĩ Lạc.
- Nếu Tịch Nhĩ Lạc muốn đoạt lấy thần cách thời gian, chỉ có cách để Chủ Thần thứ mười bốn phá phong ấn ra ngoài, hơn nữa còn phải để cho hắn hủy diệt Thái Cổ. Chỉ khi hủy diệt Thái Cổ, oán khí ngập trời trong lòng Chủ Thần thứ mười bốn mới tiêu tan. Sau khi Thái Cổ sụp đổ, loài người không còn sức phản kháng, Chủ Thần thứ mười bốn mới có thể ngồi lên ngôi vị của thần, một lần nữa trở về bảo tọa vua của chư thần thuộc về hắn.
- Khi Chủ Thần thứ mười bốn dùng thần cách liên thông với pháp tắc trong vũ trụ, trở lại ngôi vị của thần, chính là lúc Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc ra tay. Đó cũng là thời khắc trận chiến giữa ta và Tịch Nhĩ Lạc phân thắng bại. Tất cả những thứ này đều liên quan với nhau. Trong ván cờ diễn ra vô số năm này, vận mệnh của Thái Cổ đã sớm được quyết định rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...