Phi Thăng Chi Hậu

Không có ai có thể rút kiếm ở trước mặt Kiếm Hoàng!

Về phương diện ngự kiếm và khống chế kiếm, Kiếm Hoàng đối với lí giải về kiếm dĩ nhiên đã hoàn toàn vượt qua những kiếm khách phổ thông, chỉ cần đối diện với Kiếm Hoàng, mọi kiếm kháchđều không thể có sức để phản kháng.

Trên trán của Độc Cô Phiêu không ngừng rỉ ra mồ hôi hột, tay phải rút kiếm không ngừng run rẩy, cuối cùng toàn thân cũng trở nên run rẩy kịch liệt, trên trán nồ hôi càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, trong phiến khắc thời gian, toàn thân đã hoàn toàn ướt đẫm.

"Không, không, không phải thế, không phải thế! …." Độc Cô Phiêu nghiến răng kèn kẹt, đầu liên tục lắc như điên như dại, thần tình tựa hồ như điên cuồng. Y tựa hồ như đang cố kiên trì, không chịu bỏ qua.

Phong Vân Vô Kị vô pháp minh bạch, rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho y có biểu hiện điên cuồng đến vậy, dù là không thể đánh lại cao thủ cấp kiếm hoàng thì cũng không đến nỗi thế chứ.

Đinh! Kiếm ý của Phong Vân Vô Kị đột nhiên bạo trướngngón tay cái trên bàn tay phải búng ra một cái, tay phải nắm láy kiếm của Độc Cô Phiêu đột nhiên run lên, sau đó trường kiếm trong tay hoa thành một đạo hồng quang bay đi, găm sâu vào trong một tòa băng sơn, chuôi kiếm y nhiên vẫn chỉ thẳng lên trời, chấn động không ngừng.

Ngẩng đầu thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kị nhàn nhã đi về phía xa, ở sau lưng Độc Cô Phiêu ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, mục quang sửng sờ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.


"Ngươi không thích hợp để luyện kiếm! …."

Sau khi Phong Vân Vô Kị đi được mấy trăm thước, thanh âm mới truyền nhập vào trong tai của Độc Cô Phiêu, thân thể tức thì chấn động, Độc Cô Phiêu chầm chậm ngẩng đầu lên, bên trong con mắt đột nhiên thăng khởi một mạt huyết hồng. :

"Không phải thế! Ta nhất định có thể đánh bại ngươi! …." Độc Cô Phiêu ngẩng đầu lên trời gầm lên một câu thê lệ: "Tiểu Đao, ta nhất định có thể đánh bại ngươi! …."

Sau đó, tay phải của Độc Cô Phiêu đột nhiên giơ lên, tay phải đã ngưng tụ thành một thanh trường đao đen thui, bất ngờ la lên một tiếng, từ xa hướng về Phong Vân Vô Kị mà trảm xuống, một đạo đao khí hắc sắc nhanh chóng phá không xuất ra, bài không phá lãng lao về phía sau lưng của Phong Vân Vô Kị.

"Ngươi không nên xuất thủ!" Một thanh âm băng lãnh từ ben tai lướt qua, sau đó thì thấy Phong Vân Vô Kị ở ngoài mấy trăm thước chớp nhoáng thân hình, sau đó đột ngột biến mất trong gió, một cổ lực lượng cực kì cường đại, đột nhiên lẳng lặng ập đến, nạng nề ấn ở bên trên ngực của Độc Cô Phiêu.

A! Độc Cô Phiêu kêu thảm lên một tiếng, ngảng mặt lên hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó cả thân thể rơi xuóng theo một đường cong, nặng nề đập vào một tòa băng sơn, khiến cho thân thể của Độc Cô Phiêu mau chóng bị chôn vùi trong tuyết, sâu trong băng tuyết, một phiến đỏ hồng hiện ra rồi mau chóng khuếch tán.

Phong Vân Vô Kị lòng biết là mọt kích đó căn bản không thể kích sát y, bổn tâm cũng không có ý giết y, một chưởng chấn bay y rồi sau đó chuyển thân quay lại chuẩn bị li khai.


"Đợi một lát." Một cánh tay đưa ra khỏi mặt tuyết, bộ mặt tái xanh của Độc Cô Phiêu từ trong băng truyết hiện ra: "Xin đợi một lát."

"Sao rồi, ngươi vẫn không nả lòng, kiếm đạo tu vi của ngươi còn không bằng đao đạo tu vi của ngươi, ta bổn lai nghĩ ngươi là một kiếm khách, nhưng không ngờ lại đánh giá thấp ngươi nên vừa rồi mới nói như thế, mọi lời vừa ròi coi như ta không nói." Dứt lời, Phong Vân Vô Kị phẩy tay áo bỏ đi.

"Xin – đợi một lát …." Độc Cô Phiêu lê tấm thân đầy máu ra rỏi băng tuyết, hướng về phương hướng của Phong Vân Vô Kị mà quỳ hai gối xuống, đầu cũng cúi xuống mà quỳ bái: "Ta nguyện ý gia nhập Kiếm Vực, nguyện ý thành đệ tử của ngươi, thành người hầu của ngươi, thậm chí là nô lệ của ngươi, chỉ cầu xin ngươi, nhất định phải truyền cho ta kiếm đạo, một loại kiếm đạo có thể đánh bại mọi kiếm khách!"

Nghe thấy lời này, Phong Vân Vô Kị đột nhiên dừng lại, thần thức của y lướt qua tình hình ở sau lưng rồi ấn nhập vào trong đầu của y, không biết là tại sao, tuy nhiên vị nam tử này muốn giết y nhưng y lại không muốn giết hắn, ở trên thân thểcủa vị nam tử này, Phòn Vân Vô Kị nhìn thấy một đoạn quá khứ bi thảm, cô độc, vùng vẫy, đen tối, đó kì thật là một cị võ si, một người đáng thương. Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ.

"Tại sao?"

Độc Cô Phiêu lại càng cúi đầu xuống thấp hơn, hai bàn tay nắm chặt lại, những ngón tay do nắm quá chặt mà trở nên trắng bạch, nhưng thủy chung lại không chịu mở miệng


"Ngươi không phải là thuộc hạ của Phá Diệt Đạo Chủ hay sao? Nếu như để hắn ta biết được, lí nào lại để ngươi đi theo ta?"

"Ta tịnh không phải là thuộc hạ của Phá Diệt Đạo Chủ." Độc Cô Phiêu hạ giọng đáp: "Ta đi theo hắn ta, chỉ là bởi vì ta muốn trở nên cường đại."

Phong Vân Vô Kị cau mày lại, xoay người trở lại, nhìn vào Độc Cô Phiêu quỳ gối ở dưới đất nói: "Vì thế ngươi mới tìm đến ta?"

"Đúng thế, ta đi theo Phá Diệt Đạo Chủ đã hơn hai ngàn năm, thực lực tịnh không tăng trưởng bao nhiêu, ta theo ngươi bốn trăm năm, nhưng bốn trăm năm trước thực lực của ngươi thua xa ta, nhưng hiện tại thì ta đã không thẻ sánh với ngươi!" Thanh âm của Độc Cô Phiêu phi thường bình đạm, nghe ra chẳng có chút tình tự ba động, tựa hồ như trải qua mọt đoạn thời gian, sự điên cuồng của y rốt cuộc cũng tiêu giảm rồi.

Độc Cô Phiêu hồi đáp rất thẳng thắng, cũng rất trực tiếp, Phong Vân Vô Kị tuy nhiên có chút không thích nhưng lại hoàn toàn khen thưởng sự thẳng thắn của y, suy nhgĩ một lát, Phong Vân Vô Kị nói: "Ta không thể truyền cho ngươi kiếm đạo!"

"Cái gì!" Toàn thân Độc Cô Phiêu tức thì chấn động, vội vàng ngẩng đầu lên.

"Ngươi tịnh không thích hợp với kiém đạo! Kiếm của ngươi đã đi vào con đường tà đạo, có thể tu luyện đến cảnh giới này dĩ nhiên cũng đa đi đến cuối đường rồi, nhưng Kiếm Hoàng Chi Cảnh của ta cũng không thể dễ dàng truyền cho ngươi, mối quan hệ của ta ngươi ngươi tịnh không thâm, sở dĩ ta chiêu nạp ngươi là vì ngươi là một kiếm khách, nhueng hiện tại, sự thật cáo tố cho ta, ngươi lại càng thích hợp làm một đao khách hơn. Ta vô pháp truyền cho ngươi kiếm quyết, nhưng lại có thể truyền cho ngươi đao quyết!"

"Hiểu rồi." Sắc mặt Độc Cô Phiêu trở nên lạc mịch, chầm chậm đứng dậy, trong con mắt của y, Phong Vân Vô Kị thân làm Kiếm Hoàng, mà lại đề xuất cái đề nghị như thế, dĩ nhiên đã biểu minh thái độ của y.


Oanh!

Phong Vân Vô Kị đột nhiên khua tay một cái, một tiếng nổ to vang lên, Độc Cô Phiêu kinh hãi quay lại nhìn theo ý thức, đúng lúc nhìn thấy một tòa băng sơn cáo mấy ngàn trượng ở không xa ở trước mắt đột nhiên từ bên trên đỉnh xả xuống dưới chân núi, rồi ngọn núi đó phân ra làm hai, ở giữa hai nửa ngọn núi phẳng lì như kính ….

"Đó là …." Độc Cô Phiêu sửng sờ nói theo quán tính.

Phong Vân Vô Kị rất mãn ý với sự biểu hiện của Độc Cô Phiêu, khe khẽ mĩm cười, nói: "Đó là bộ đao pháp mà ta muốn truyền cho ngươi –"Tả Pháp", trước mắt, đó chỉ là biểu hiện mức đại thành của một điều kinh mạch mà thôi, nếu như ngươi có thể đem kinh mạch của ở bên tay trái luyện đến đại thành, tất nhiên có thể ứng phó với bất kì vị hoàng cấp cao thủ nào, nếu như ngươi có khả năng đột phá, thì trên con đường dài của đao đạo chưa chắc đã không thể dẫn lĩnh ngươi đi đến đỉnh phong của võ học, vấn đề duy nhất là, đó là một loại đao pháp đi theo đường tắt, uy lực lại quá bá đạo, tu luyện không dễ, nhưng cũng nhân vì thế mà loại đao pháp này có yêu cầu với tâm tính của người luyện phi thường cao, nếu như lòng cầu võ không kiên định thì chắc chắn không thể đại thành, chỉ là lãng phí thời gian một cách vô ích mà thôi."

"Xin hãy dạy cho ta "Tả Đạo"" Độc Cô Phiêu quỳ một gối xuống mặt tuyết, cung kính nói.

Phong Vân Vô Kị nhìn chằm chằm về phía Độc Cô Phiêu một lúc, rốt cuộc cũng gật đầu, đem đao quyết của "Tả Đạo" ấn nhập vào ý thức của y.

"Ngươi ở đây một lát, ta đi ròi sẽ quay trở lại." Nói xong, Phogn Vân Vô Kị phiêu thân từ trên núi băng hạ xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui