Phi Thăng Chi Hậu

Dạ Kiêu sợ hãi tháo chạy trong đêm chẳng khác gì con chó không nhà. Ký ức trở về một ngày trước, Dạ Kiêu khoác trên mình loại y phục đen bó sát người mà Dạ Tộc vốn ưa chuộng, trên lưng là tấm áo choàng xẻ cánh dơi, treo ngược trên cây cổ thụ lớn nhất trong Dạ Chi Sâm Lâm.

Đột nhiên, tất cả Dạ Tộc đều nghe thấy tiếng gọi triệu tập của Dạ Tộc tộc trưởng – Dạ Mị. Mọi người cùng nhau phi thân khỏi những tán cây cổ thụ, sau đó tập trung tại quảng trường thạch bản ở trung tâm của Dạ Chi Sâm Lâm.

Ở đó, Dạ Kiêu nhận được lệnh của Dạ Mị đại nhân, dẫn theo hơn một ngàn tộc nhân đi đến vị diện số 1245, nơi giao tiếp với Thái Cổ để tàn sát một đám kẻ mới phi thăng. Dạ tộc bản tính vốn khát máu, còn về lý do tại sao thì chẳng thể lần ra được, ngay cả bản thân Dạ Kiêu cũng không biết, có lẽ khi sinh ra thì mỗi một thành viên trong Dạ Tộc đều đã có bản tính này rồi.

Từ lúc nhân loại ký vào Thái Cổ Hiệp Nghị cho đến nay, số lượng phi thăng giả dược khống chế ở một con số cực kì thấp. Dạ Kiêu vốn cảm thấy kỳ lạ, một cái vị diện, phi thăng giả dù tính là có nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng bất quá là mấy người thôi, có tất yếu cần phải dẫn theo nhiều tộc nhân đến vậy? Nhưng nếu như tộc trưởng đã nói thế thì đành phải chấp hành, chẳng có ai dám hó hé.

Khi Dạ Kiêu đến nơi thì thấy nơi phi thăng của vị diện số 1245 không ngờ lại có đến mấy ngàn phi thăng giả mới với dung mạo thê thảm, phía sau bọn họ còn có đến vài trăm người đang phi thăng nữa. Toàn thân trên dưới đều đầy vết thương của lôi kích, tựa hồ như thụ thương trong quá trình mà truyền thuyết của nhân loại gọi là "độ kiếp". Trong không khí còn tàn lưu một loại khí vị vị xa xôi nhưng quen thuộc, đó chính là khí tức thánh khiết trên thân thể của những thiên sứ. Tất cả Dạ Tộc sinh tính vốn rất căm ghét loại khí tức này, và cũng mẫn cảm phi thường đối với nó, cho nên Dạ Kiêu nhanh chóng tìm ra được nơi bắt nguồn của khí tức này.

Không có gì đáng bàn cãi, Dạ Tộc vốn lấy huyết dịch của nhân loại làm thức ăn, nhìn thấy một đám phi thăng giả thúy nhược như thế, tự nhiên là mở một cuộc đại đồ sát, một bộ phận nhân loại rất cơ linh, thấy tình hình như thế thì xoay người đào thoát, một bộ phận còn lại thì lưu lại đối phó bản thân.

Sau một chút thời gian, đám nhân loại đó rốt cục cũng đã bị xử lý, để lại khoảng hơn hai mươi tên nhân tộc, rồi mọi người mở một buổi yến tiệc, cùng hưởng thụ thực vật mĩ vị nhất – huyết dịch.

Nhưng không ai ngờ rằng, tai nạn lại xảy ra ngay lúc này. Đối với nguy hiểm, Dạ Kiêu có một loại trực giác khó nói, loại trực giác này đã cứu mạng hắn ta mấy lần, vì thế ngay khi trong lòng của Dạ Kiêu có chút bất an thì hắn ta liền li khai bản doanh, trốn vào một nơi kín đáo trong rừng rậm để thoát thân.

Khủng bố! Một nam nhân khủng bố! một nam nhân chẳng khác gì ác ma, tốc độ của Dạ Tộc gần như được xưng là thiên hạ đệ nhất trong các chủng tộc, dù là cao thủ của nhân tộc cũng không thể so sánh, nhưng trong mắt của nam nhân này thì nó chẳng đáng là cái gì cả. Quay đầu trở lại, chỉ trong thời gian chớp mắt mà mấy ngàn tộc nhân đã đám kiếm khí sán lạn rợp trời đồ sát sạch sẽ. Dạ Kiêu thậm chí chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy thi thể rơi như xuống ồ ạt chẳng khác gì rơm rạ.

Một cổ hàn khí ớn lạnh từ dưới sống lưng xông thẳng lên trên đầu, Dạ Kiêu cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao chuyến đi này cần đến hơn ngàn tộc nhân, nhưng cho dù là một ngàn người thì làm sao có thể chống đỡ được tên nam nhân như sát thần này chứ?

Nỗi sợ hãi vô cùng vô tận như bóp nghẹt cổ họng của hắn ta, khiến hắn ta gần như không thể hô hấp. Tháo chạy, tháo chạy bạt mạng, ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn Dạ Kiêu cũng không có, chỉ biết bỏ chạy như con chó khong nhà trên con đường trở về Dạ Chi Sâm Lâm.

Cổ khí tức băng lãnh sau lưng như gần tựa xa, đã có mấy lần, Dạ Kiêu thậm chí còn có thể cảm giác thấy một cổ nhiệt khí đang thổi qua bên cổ của mình. Dạ Kiêu rất sợ, sợ đến toàn thân run rẩy, hắn ta rất muốn quay đầu lại nhìn xem thử kẻ đó có ở đằng sau hay không, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không dám, hắn ợ rằng khi hắn quay đầu lại nhìn thì cái đầu của hắn sẽ vĩn viễn bị cắt đứt khỏi cổ, quá sợ hãi….

Một ngày tôi qua, Dạ Kiêu bỏ chạy bạt mạng, một đêm lại trôi qua, Dạ Kiêu vẫn cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy…. một ngày lại một ngày, Dạ Kiêu vượt qua tòa tòa núi cao, băng qua từng dòng dòng sông, rốt cuộc … rốt cuộc cũng đến được Dạ Chi Sâm Lâm. Lúc này Dạ Kiêu vừa mệt vừa sợ, há miệng thở hồng hộc, Dạ Kiêu đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm và vui mừng biết chừng nào.

Dạ Kiêu thầm nghĩ :Về đến Dạ Chi Sâm Lâm là ổn rồi, ở nơi này có thể nói là an toàn rồi. Lại nghĩ tới tên ma vương đó, không biết là hắn ta đã bỏ đi hay chưa, sau lưng tĩnh lặng đến thế, hơn nữa đã qua nhiều ngày rồi, hắn ta có lẽ đã bỏ đi rồi. Dạ kiêu vừa nghĩ vừa quay đầu lại, ập vào trong mắt là một đạo kiếm khí sắc bén, tiếp đó là một thi thể không đầu đứng đờ ra ở tại chỗ, tiếp sau đó nữa là --- trời đất bỗng tối sầm lại….

Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng thu hồi Đệ Ngũ Kiếm Đảm, ở bên tren thi thể của Dạ Kiêu tham sát một lát, tẫn quản là bên trên bề mặt chẳng hề có vết máu, rồi lạnh lùng nói: "Ngươi không nên quay đầu lại."

Sải bước bước tới, Phong Vân Vô Kỵ bước qua thi thể không đầu của Dạ Kiêu. Thời gian ba ngày trôi qua, dưới sự dẫn đường của Dạ Kiêu, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc cũng đến được nơi này, thần thức lập tức tảo qua xung quanh, dĩ nhiên đã cảm giác thấy trong mảnh rừng này dày đặc khí tức, nơi này có lẽ chính là cơ địa của Dạ Tộc, tên Dạ Kiêu này có lưu lại đi chăng nữa cũng vô dụng, Phong Vân Vô Kị chẳng chút do dự đem hắn ta trừ khử.

Nợ máu phải trả bằng máu, ngay từ khi đứa hậu bối đệ tử ngã xuống trước mặt của bản thân, Phong Vân Vô Kỵ đã tự thề với lòng như thế.


Bọn ta trốn tránh, chỉ bởi vì thực lực của bọn ta không đủ, nhưng bây giờ, khi sự giết chóc tái hiện, bọn ta chọn lựa đối mặt, bởi vì, nay đã khác xưa….

Ở trên đỉnh núi ngàn trượng, Phong VânVô Kỵ ngạo nhiên đón gió, phía bên dưới, một khu phiến rừng nguyên thủy trải dài cả ngàn vạn dặm, Phong Vân Vô Kị lẳng lặng nhắm mắt lại một lần nữa, hai tay giang ra, thân thể tà tà ngã xuống, tạo thành góc bốn mươi lắm độ với vách núi. Ngay lúc đó một phiến rừng nguyên thủy ở gần vách núi nhất đột nhiên phát xuất hàng loạt những tiếng loạt xoạt, sau đó là hàng ngàn hàng ngàn cây cổ thụ khổng lồ đổ sập xuống từ trong ra ngoài, khiến cát bụi bay lên khỏi mặt đất đến mấy trượng.

Làn sóng bụi đó càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng cao, dần dần càn quét sâu hơn về phía khu rừng nguyên thủy. Nó đi đến đâu, hàng hàng cây cổ thụ đều ngã trụi đến đó….

Phong Vân Vô Kỵ dùng tay phải niết lấy kiếm quyết, sau đó những chiếc lá tưng những cây cổ thụ đảo xạ phi xuất, hàng ngàn vạn đến cả ức chiếc lá hình thành dạng lốc xoáy chuyển động vòng tròn ở trên không trung, thẳng đường áp về phần trung tâm của cánh rừng, càng tiến về phía trước, số lượng của những chiếc lá càng lúc càng nhiều.

Sâu trong cánh rừng, tại một quảng trường trống thênh thang, trên một cột trụ cao to, một nam tử dùng áo choàng bao bọc toàn thân đột nhiên mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên lộ ra cặp răng nanh sắc nhọn. Gã đó đột nhiên ngẩng đầu lên trời hú dài một tiếng, tiếng hú chấn phá trường không, sau đó là cả khu rừng tĩnh lặng như bị kinh động, hàng loạt tiếng phá không lần lượt vang lên mãi không dứt.

Phía trên khu rừng đen, từng đạo từng đạo hắc ảnh dày đặc sau mấy lần thiểm thân liền hướng về ngọn núi mà Phong Vân Vô Kỵ đang đứng kích xạ tới….

Vô số đạo hắc ảnh từ trong khu rừng nguyên thủy màu đen ồ ạt lao tới, áo choàng sau lưng xả ra trông chẳng khác gì đôi cánh dơi tung bay trong gió, bay thẳng đến phía Phong Vân Vô Kỵ. Hắc ảnh càng lúc càng nhiều, cuối cùng tạo thành một đám mây mù cuồn cuộn mang theo tiếng chi chi cuồn cuộn ập đến công kích Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhếch mi lên, ngón tay búng ra, hàng con lốc khổng lò được tạo thành từ hàng ức ức chiếc lá cây lao thẳng về phía đám mây đen kia, thoáng một cái đã nuốt chửng cả đám mây đó.

Phốc phốc phốc !!!

Huyết dịch từ trong thân thể những hắc ảnh dày đặc trong không trung tung tóe nhiễm hồng cả hư không, không ngừng có những thi thể mang theo tiếng gió rít ngã bình bịch xuống dưới mặt đất. Tuy vậy vẫn còn một nửa thân ảnh của Dạ Tộc vẫn đang tiếp tục chớp nhoáng lao tới trong đêm đen, ngoài ra còn chia thành nhiều nhóm, lao về phía Phong Vân Vô Kị, đồng thời thi triển trảo nha xé nát tất cả lá cây ập đến trên đường đi.

Nhếch mép cười lạnh một cái, Phong Vân Vô Kỵ dùng tay trái ấn kiếm quyết, một cơn gió lốc lập tức cuốn đến lướt qua phiến rừng tàn tạ phía dưới, cuốn theo vô số lá nhỏ mang theo kiếm khí sắc bén xạ xuất về phía trường không, một làn nữa gia nhập vào bên trong đoàn kiếm khí bạo phong kia.

Trên thiên không, huyết dịch rơi vãi càng lúc càng nhiều, tiếng gào thét bi thảm càng vang mãi không ngừng.

Trong Dạ Tộc, có vài tên cao thủ diện mạo trăng bệch nhưng hung hãn đã vượt qua đồng bạn, thi triển tốc độ cực cao áp sát về phía Phong Vân Vô Kỵ, không gian mấy trăm dặm chỉ một loáng là tới, thân xuất quỷ trảo mang theo kình khí móc về phía cổ cùng hai vai của Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ cau mày lại, cũng không thấy y có động tác như thế nào, chỉ nghe hàng loạt tiếng kiếm ngân từ trong ngực của y vang lên, sau đó là một đạo ô hồng quang mang lóe lên, dùng tốc độ chớp nhoáng xuyên qua thân thể của các cao thủ Dạ Tộc, rồi lại trở về trong ngực của Phong Vân Vô Kỵ.

Đến khi cách cái cổ trắng trẻo của Phong Vân Vô Kị chỉ có mấy tấc thì cặp quỷ trảo sắc bén đó đột nhiên dừng lại, một vết xước mảnh mai xuất hiện duới cằm của Phong Vân Vô Kị, nhưng lại không có máu rỉ ra, chỉ là bị xay xước ngoài da mà thôi. Ở phía trước, bọn Dạ Tộc cao thủ mặt đờ ra, cả sắc mặt, tư thế đều giữ nguyên trong trạng thái trong sát na công kích cuối cùng.

Kẹt kẹt!


Tiếng vỡ giòn tan phá tan sự tĩnh lặng, đôi quỷ trảo cách cổ của Phong Vân Vô Kỵ vài tấc đột nhiên đứt rời ra, máu vẫn chưa kịp chảy thì ngay trên cổ của chúng đã bắt đầu xuất hiện một vết máu chạy ngang theo cái cổ mà nhiễu một vòng, vết thương càn lúc càng khuếch đại ra, cho đến khi đầu và cổ đứa lìa hoàn toàn, cái đầu với sắc mặt trắng bệch ngã thẳng về phía trước, rồi sau đó rơi xuống đất.

Sau lưng của tên Dạ Tộc cao thủ đó, mấy tên Dạ Tộc tựa hồ như đồng thời toái liệt ra muôn mảnh, sau đó là tren những tám thân trần xuất hiện vô số đạo huyết ngân tung hoành đan xen, chia thân thể thành từng mảng từng mảng nhỏ hơn.

Một cơn gió nhẹ lùa qua, mấy tên cao thủ trước mặt Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một làn mưa máu, nhưng đôi mắt của Phong Vân Vô Vị ngay cả đến chớp một cái cũng không.

Sâu trong quảng trường trong khu rừng đen, tên nam tử có tướng mạo tuấn vĩ, sắc mặc trắng bệch trở nên cực kì khó coi, chỉ trong một thoáng thời gian mà các cao thủ trong Dạ Tộc đã bị kẻ vừa đến đồ sát gần hết. Vốn tưởng rằng đối phương là cao thủ, nhưng chỉ cần đông người là có thể chế ngự, không là đã đánh giá hắn ta quá thấp.

Mộ nụ cười mang theo thần sắc hung dữ xuất hiện ở khóe miệng của Dạ Mị, sau đó hắn ta dang hai tay ra, tấm áo choàng sau lưng mở tung ra hóa thành hinhd dạng cánh dơi phẩy phẩy trong gió.

Một tiếng rú thê lệ từ trong miệng của Dạ Mị vang lên, rồi xông thẳng trên trời, sau đó chu thân của Dạ Mị chán đãng vòng còng sóng vô hình ba động dần khoách triển ra bên ngoài, những nơi nó đi qua, cây cối liền hóa thành những phiến cát bụi.

Sóng âm chấn đãng không ngừng khuếch triển ra tứ phía, vô vàn phiến thụ mộc hóa thành cát bụi bay mù trời. Trong chớp nhoáng, đạo âm ba vô hình đó đã đón lấy ức ức chiếc lá mà Phong Vân Vô Kỵ đã điều khiển để tiêu diệt chúng Dạ Tộc.

Ùynh!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, chẳng khác gì sát na khi vũ trụ sơ khai, hồng hoang vừa mới định, sau đó thì lại thấy nơi tiếp xúc của các phiến lá và âm ba vô hình, hư không uốn khúc cực độ, nhìn về một phía khác thì cảnh vật hoàn toàn trở nên mơ hồ, lại càng có một đạo khe nứt không gian nho nhỏ ở giữa nơi giao kích liên tục của hai cổ lực lượng bất đồng không ngừng xuất hiện rồi lại biến mất, lại xuất hiện, rồi lại biến mất.

Hai cổ lực lượng bất đồng rốt cuộc cũng tương hỗ xuyên thấu, năng lượng cuồng bạo lập tức nghiền vụn hàng ức ức lá cây, cho dù tu vi có đạt tới cảnh giới của Kiếm Hoàng thì cũng không thể nào điều khiển được những hạt bụi li ti như thế.

Sau khí hàng loạt phiến lá hóa thành tro bụi, cùng với mấy trăm thi thể của Dạ Tộc từ trên không rơi xuống, nhân anh chợt loáng qua, Dạ Mị xuyên qua tầng tầng bụi lá, nhưng trên người lại không vương một hạt bụi nào.

Trong hư không, Dạ Tộc nguyên lai phân bố dày đặc, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn này, đã còn lại không đầy một ngàn người, hơn nữa đa phần đều đã thụ trọng thương, trên thân thể hoặc ít hoặc nhiều cũng còn ghim vài chiếc lá thâm nhập vào sâu trong máu thịt.

"Ngươi là ai? Tại sao lại đồ sát tộc nhân của ta?" Dạ Mị cách đó một cự li tương đối xa, cất tiếng hỏi Phong Vân Vô Kỵ, thanh âm tuy không lớn nhưng không vì cự li mà giảm nhược.

Haha……Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu phá lên một tràng cười cuồng dại, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Phong Vân Vô Kỵ lừ mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Mị, mục quang một phiến huyết sắc: "Ngươi hỏi ta là ai? Ngươi đã giết hơn ngàn đệ tử của ta, khiến ta phải trân mắt mà nhìn chúng đệ tử vong mạng ở trước mặt nhưng lại không thể cứu giúp, giờ đây ngươi dám hỏi ta là ai? Khi ngươi phái người đến đồ sát đệ tử của ta thì ngươi không lẽ không biết ta là ai?"

Dạ Mị biến sắc, giọng lạnh lùng: "Không ngờ, ngươi chính là kẻ được gọi là "Phong Vân Vô Kỵ", ta vốn không nghĩ ngươi có lợi hại đến vậy, không ngờ rằng ngươi lại dám truy sát đến tận đây. Ngươi đã giết chết hơn mấy vạn tộc nhân của ta, hôm nay đừng hòng rời khỏi chỗ này."


"Không tiêu diệt tên đầu sỏ nhà ngươi, ta làm sao xứng đáng đối diện với những môn hạ đệ tử đã chết đi của mình? Bằng vào cái gì mà bọn họ tin tưởng ta, bằng vào cái gì mà an ủi những vong linh đã chết dưới tay của Dạ Tộc các ngươi? Ngươi – chắc chắn sẽ phải chết!" Thanh âm của Phogn Vân Vô Kị băng lãnh thấu xương, sát khí dày đặc xua mãi không tán.

Khách khách khách…. Dạ Mị cười lên một cách quái dị, tiếng cười oanh chấn tứ phía: "Ngươi muốn giết ta? Cho dù kẻ thực lực của mạnh hơn ta thì cũng tuyệt không dám nói như thế trước mặt ta, hôm nay hãy để ta hút hết sạch máu của ngươi, cũng là để ngươi biết được uy danh của Dạ Tộc ta."

"Các ngươi hãy mau li khai nơi này, ở đây đã không có chuyện của các ngươi nữa." Dạ Mị thần tình lãnh ngạo quát đuổi đám tộc nhân đang đứng thừ người ra ở sau lưng. Tuy biểu diện lãnh mạc nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ đau đớn trong lòng hắn ta, đó là mấy vạn tộc nhân, mấy vạn tộc nhân, chỉ vig bản thân chủ quan mà đã chết sạch, càng nghĩ đến chuyện này, hắn ta cũng càng thêm thống hận tên nhân loại trước mắt, cũng muốn trực tiếp ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.

Vụt!

Dạ Mị nhẹ nhàng phất khai tấm áo choàng màu đen sau lưng, sau đó tựa như một con dơi khổng lồ đang lơ lửng trên không trung. Thân hình khe khẽ động đậy, Dạ Mị như dần hòa mình vào bóng đêm, biến mất tăm tích…

Xuy! Một tiếng phá không truyền nhập vào trong tai, Phong Vân Vô Kỵ liền xoay đầu theo ý thức, nhưng lập tức có một ngọn trảo phong lướt qua tai, ngay sau đó là mấy vết cào xước xuất hiện lên trên má trái của y, từ mờ nhạt dần trở thành huyết sắc, từng tia từng tia máu từ vết cào xước rỉ ra.

Cách mấy trăm thước ở phía sau, Dạ Mị cười lên khanh khách, thân ảnh quỷ dị từ từ hiển lộ ra, trước tiên là nửa thân trên rồi sau đó là nửa thân dưới, hắn ta thè lưỡi ra nhè nhẹ liếm những giọt máu còn vương lại trên đầu trảo, mặt Dạ Mị lộ xuất một nụ cười rất thỏa mãn : "Huyết dịch của ngươi nó ngọt ngào làm sao, có lẽ cũng đã có hỏa hầu từ hai ngàn vạn năm trở lên rồi, chắc chắn là một thứ thực vật đại bổ…. Khà khà, đã quá lâu rồi, quá lâu đến mức người trong thiên hạ đã quên mất Dạ Tộc của bọn ta, quên mất tốc độ xưng bá thiên hạ của Dạ Tộc bọn ta."

Phong Vân Vô Kỵ vẫn mặc nhiên im lặng, đòn tấn công vừa rồi y vốn không nhìn thấy thân ảnh của Dạ Mị, tránh né chỉ là theo trực giác. Thiên hạ vạn đạo, kiếm đạo của võ giả được xem là tốc độ nhanh nhất, cho dug là tốc độ của Dạ Tộc có nhanh hơn đi chăng nữa cũng thoa xa Phong vân Vô Kị, nhưng y thật không ngờ tốc độ của tên tộc trưởng của chúng lại nhanh đến như vậy.

Dạ Mị lại cất tràng cười quái dị, thân hình thoắt một cái đã trở nên mơ hồ, nhanh chóng biến mất trong gió.

Ô quang quang mang đột hiện, Phong Vân Vô Kỵ mãnh nhiên xuất chiêu tà tà chém xuống, đột nhiên một tiếng kêu quái dị vang lên, Phong Vân Vô Kỵ nâng lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay lên, một miếng da thịt long ra, huyết dịch rỉ ra.

Nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại cứ xem như là không thấy gì, chỉ là nhìn trừng trừng vào Dạ Mị ở cách đó vài trượng, tà tà hạ Đệ Ngủ Kiếm Đảm hạ xuống, một mảng tia tuyến màu đen từ từ phiêu lạc.

Dạ Mị đưa tay rờ rờ lên trên đầu tóc, một vết cắt rất ngọt và gọn còn rõ ràng trên tóc. Dạ Mị nhìn Phong Vân Vô kỵ với nét mặt cổ quái, bộ dạng như có lới muốn nói nhưng lại ngưng lại, mấy lần há miệng ra nhưng lại ngậm lại, rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: "Làm sao… làm sao có thể … ngươi…."

"Ngươi nghĩ ta có tất yếu phải nói cho ngươi biết hay sao? Hay ngươi nghĩ ta cũng ngốc như ngươi?" Phong Vân Vô Kỵ ngắt lời của hắn, Dạ Mị muốn hỏi gì, y đương nhiên biết, nhưng y đâu dại gì mà nói cho kẻ địch biết mình đã làm như thế nào? Điều này sẽ khiến cho đối phương càng dễ giết bản thân hơn.

"Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta giết ngươi không được hay sao!"

Dạ Mị tung cánh dơi ra, hai phía bên thân thể không ngờ là lại đồng thời xuát hiện mười tên Dạ Mị, thân hình một lần nữa lại loáng lên, lại có thêm mười tên Dạ Mị nữa … loáng một cái, trước mắt Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện hơn mấy trăm tên Dạ Mị, tên nào tên nấy giống nhau như đúc, lơ lửng giữa hư không, hoàn toàn không thể nhìn thấy dấu vết nào để xác định đó là ảnh ảo.

Phong Vân Vô Kỳ quan sát mấy trăm tên Dạ Mị vơi một nụ cười quỷ dị ở trước mặt, tâm thần cuồng chấn không thôi, điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của y.

Trong lòng cũng không dám chần chừ, hai tay đan xen lẫn nhau khua khua ở trước ngực, sau đó dọc theo đôi vai giang ra hai bên, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, đầu tóc tung bay trong gió, khi đôi mắt nhắm nghiền lại, trong hư không truyền đến tiếng kiếm ngân chói tai liên tục, sau đó là đạo đạo quang mang trắng xóa tấn tốc ngưng kết thành hình, sau đó, kiếm khí dày đặc tập trung từ mấy ngàn đến cả vạn thanh đinh ninh bất tuyệt, tự động nhiễu thành một vòng tròn, bao quanh Phong Vân Vô Kỵ.

"Đến đi! Để ta xem ngươi có tuyệt chiêu gì, nếu chỉ bằng tốc độ mà ngươi muốn giết ta thì đúng là si tâm vọng tưởng!... Ta cũng không ngại ngùng mà mang cái đầu đó của ngươi về." Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, hai tay huy xuất, kiếm trận dày đặc như mưa bảo hộ vững chắc quanh thân thể y, mũi chân khe khẽ điểm một cái, Phong Vân Vô Kị đã nhảy xuống khỏi vách núi, chu thân kiếm trận tấn tốc chuyển hóa, mũi kiếm toàn lực công kích về phía Dạ Mị.

"Thế sao?" Mấy trăm tên Dạ Mị đồng thời mở miệng nói, khóe miệng cũng đều nhếch lên hiện ra một nụ cười quỷ dị, thân thể khẽ động một cái sau đó đều biến mất trong hư không.


Binh!

Vài thanh kiếm khí ở bên cánh trái đột nhiên bị bể vụn, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ khẽ lướt qua, nhưng chỉ thấy Dạ Mị đã thối lui về phía sau, rồi bên cánh phải lại phát ra một tiếng vang lớn, mấy trăm thanh kiếm khí tức thì oanh toái hóa thành bụi cát.

Binh! Binh! Binh!

Mấy đạo hắc ảnh tựa hồ như đồng thời từ các phương hướng ở bên ngoài trùng nhập vào bên trong kiếm trận bày bố ở bên ngoài thân thể, những nơi chúng tiến đến, kiếm khí ở nơi đó đều toái liệt. Phong Vân Vô Kỵ vẫn chẳng hề động đậy vì đang đợi thời cơ, quả nhiên, mấy chục đạo thân ảnh đó đến khi còn cách Phong Vân Vô Kị vài thước thì đột nhiên quay đầu bỏ đi, tốc độ thì nhanh như chớp giật. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ sớm đã tính toán chờ mấy đạo hắc ảnh bắt đầu trùng nhập kiếm trận, đột nhiên nhìn thấy mấy đạo hắc ảnh khựng lại trong phiến khắc, kiếm trận ở bên ngoài vốn đang đình chỉ bất động đột nhiên xoay chuyển, kiếm khí trước sau tương khích bao bọc lại, nhưng chỉ thấy một phiến quang mang trắng xóa, chỉ thấy ánh sáng mà không thấy hình.

Phù!

Phong Vân Vô Kỵ há miệng phun ra một hơi chân nguyên kiếm khí, kiếm trận quanh cơ thể đột nhiên khuếch đại khí thế. Mấy đạo hắc ảnh di chuyển với tốc độ cực nhanh, liên tục tránh né trong kiếm khí trong kiếm trận, mặc dù tránh được nhưng nhất thời vô pháp thoát khỏi.

Bên ngoài kiếm trận, lại một đám hắc ảnh dày đặc điên cuồng lao tới công kích kiếm khí bên ngoài kiếm trận. Vô số kiếm khí tại ngay khi hóa thân của Dạ Mị lao đến công kích thì oanh nhiên toái liệt hóa thành cát bụi. Nhưng rất nhanh dưới sự bổ sung của kiếm nguyên, những thanh kiếm khí còn chưa kịp toái liệt hoàn tòa đã trọng tân ngưng kết thành hình. Khiến cho trong một thời gian ngắn, Dạ Mị hoàn toàn không đủ sức để thoát ra.

Keng!

Một tiếng kiếm ngân trong trẻo từ trong ngực của Phong Vân Vô Kỵ vang lên, một đạo ô hồng quang mang đột nhiên lao ra, tấn tốc dung nhập vào trong màn kiếm khí dày đặc đang toàn chuyển.

Bên trong kiếm trận, dần nhiều thêm một tia màu xám, sự gia nhập của Đệ Ngũ Kiếm Đảm, khiến cho Dạ Mị bắt đầu cẩn thận và thẩn trọng hơn, đó là một thanh thần binh, Dạ Mị vẫn có thể cảm thấy được khí tức nguy hiểm của trên thân kiếm.

Khó khăn lắm mới dụ được chân thân của Dạ Mị đi vào kiếm trận, Phong Vân Vô Kỵ lí nào lại dễ dàng để cho hắn ta thoát ra, thần thức cường đại vô thức phá thể xuất ra, bao bọc phạm vi mấy trăm dặm phụ cận, bất kỳ một cử động nào dù là rất nhỏ cũng đều biết rõ.

Điều khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy kỳ lạ đó là dưới sự tra sát của thần thức, nhưng cả mấy trăm tên Dạ Mị đang điên cuồng oanh kích kiếm trận này đều có khí tức của người sống, hoàn toàn không giống thuật pháp hay là ảo ảnh. Nghi hoặc thì vẫn là nghi hoặc, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại không có ý suy nghĩ sâu sơn về vấn đề này. Tâm niệm vừa động, thần thức lập tức công kích vào mấy trăm tên Dạ Mị.

Ầm ầm ầm!!!

Từng tên Dạ Mị ở ngoài kiếm trận đột nhiên hóa thành tro bụi, tan biến vào trong hư không, còn bên trong kiếm trận, chỉ còn lại một chân thân của Dạ Mị, vẻ mặt đầy đau khổ, quanh thân thể cuiả hắn ta là vô số cát bụi phiêu sái……

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Phong Vân Vô Kỵ, uy lực của thần thức công kích vượt xa dự liệu của y, dựa vào cường độ ý thức của "Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp" đệ tứ trọng thiên, phóng mắt nhìn cả Thái Cổ, những người có ý thức cường đại hơn cũng không có là mấy, nhưng chuyện đối phó với Dạ Mị, tự nhiên cũng không cần phải nói. Truyện YY - https://truyenfull.vn

Lần này quả là cơ hội hiếm có, Phong Vân Vô Kỵ làm sao có thể bỏ qua cho được, vô số kiếm khí bên ngoài điên cuồng oanh kích lên chân thân của Dạ Mị, ngay sau đó, thân ảnh của Phong Vân Vô Kỵ loáng lên, dĩ nhiên đã nắm lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm, dùng tốc độ nhanh như chớp chém xuống vai trái của Dạ Mị, xả thẳng xuống thắt lưng….

Xoẹt! Dạ Mị trừng to đôi mắt ra, trông chẳng khác gì như chết không thể nhắm mắt, hai nữa cơ thể ngã về hai phía, huyết dịch chạy ra ào ạt từ giữa cơ thể….

Thu lại kiếm, Phong Vân Vô Kỵ chuyển thân chàm chậm bước đi về phía Kiếm Các, ở sau lưng, hai phần thân mang theo một phiến mưa máu rơi xuống dưới đất, cả phiến sâm lâm trở thành một mảng hoang tàn ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui