Phi Thăng Chi Hậu

"Hắn chết chắc rồi. Nếu dám bước đi trước mặt ta, hắn nhất định sẽ chết." - Nhị hoàng tử lạnh lùng nói, nhưng giọng nói lại có vẻ hơi mất tự nhiên.

"Đó là điều dĩ nhiên, bởi vì hắn là Ám Cát Cổ Đức. Tuy hắn giống như một bản thân khác của ngươi, nhưng dù sao cũng không phải là ngươi. Ngươi còn gì bất mãn sao? Có phải ngươi cho rằng ta đang điều khiển ngươi, cũng giống như ngươi đang điều khiển hắn?"

An Đức Liệt im lặng không nói, vẻ mặt trở nên thẫn thờ.

"Hừ, ngươi muốn làm sao là chuyện của ngươi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, tuy ta càng ngày càng lớn mạnh, nhưng cũng sẽ không uy hiếp đến ngươi. Còn Ám Cát Cổ Đức là một đối thủ đáng sợ. Mặc dù ta không cho rằng hắn có thể thành công, nhưng chỉ cần ngươi mềm lòng cho hắn cơ hội, tương lai hắn nhất định sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn với ngươi."

"Không cần ngươi dạy ta!" - An Đức Liệt lạnh lùng nói: "Bản tọa tự có suy nghĩ."

Dựa theo cách nghĩ của An Đức Liệt, Ám Cát Cổ Đức vốn không nên lựa chọn rời đi, bởi vì đó không phải là một quyết định sáng suốt. Trong lòng An Đức Liệt vẫn luôn có một dục vọng mãnh liệt, đó là làm nhục tất cả cường giả, khiến cho những kẻ đã từng coi thường mình phải nằm rạp dưới chân. Sau khi hắn có được khẩu quyết không trọn vẹn trên tấm giấy da dê, thực lực đột nhiên tăng mạnh, loại dục vọng này càng trở nên mãnh liệt không thể kiềm chế.

Ở phía trước, Ám Cát Cổ Đức đã phá vỡ một thông đạo không gian. Sau khi xác định An Đức Liệt không dùng khế ước máu để kiềm chế mình, đôi vai căng thẳng của hắn cuối cùng cũng buông lỏng xuống, lập tức bước vào trong thông đạo không gian, biến mất trong hoàng hôn mờ mịt.

"Chín gã Hắc Ám Quân Chủ đã thi triển không gian khép kín. Với năng lực của hắn thì không thể nào vào được nơi đó. Hiện giờ khế ước máu của hắn vẫn nằm trong tay ngươi, nếu như ngươi cảm thấy hắn còn giá trị lợi dụng thì có thể giữa lại, bằng không thì cứ dứt khoát giết chết hắn, tránh để lại hậu hoạn sau này."

"Ừ, lần này cứ để cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng đi. Một nhân vật được xưng là thiên tài, nếu như không làm cho trái tim của hắn hoàn toàn chết lặng, hắn cũng không thật lòng theo ta." - An Đức Liệt gật đầu, bỗng nhiên lộ ra vẻ lắng nghe, tiếp đó cười âm hiểm nói: "Lão già cuối cùng cũng ra tay, vậy thì chúng ta cũng có thể hành động rồi."

"Ầm!"

Bàn chân dùng sức đạp một cái, nhị hoàng tử An Đức Liệt liền mang theo khói dày cuồn cuộn phóng lên cao. Sau khi bay ra chưa đến trăm trượng, toàn bộ thân thể liền hóa thành một hình ảnh yêu ma dài hơn ba hơn trượng do khói xanh tạo thành. Hắn gầm lên một tiếng, thân hình bỗng xuyên vào trong một thế giới khác, sau vài cái nhấp nhô đã xuất hiện trong hư không mênh mông bên ngoài kết giới không gian u ám do chín Hắc Ám Quân Chủ hợp sức thi triển. Đôi mắt màu xanh lục tà dị chuyển động mấy vòng, tên yêu ma ở trạng thái sương mù do An Đức Liệt hóa thân liền như hơi nước dung nhập vào trong kết giới, biến mất không còn thấy.


oOo

Tại Kiếm các.

Một tên nam tử buông mi nhắm mắt ngồi xếp bằng trước dốc núi Kiếm các sừng sững. Cuồng phong gào thét thổi qua dốc núi, nhưng lại không thổi được vạt áo màu trắng trên người hắn. Kiếm các ngày xưa hôm nay đã là một cảnh tượng thê lương.

Năm tháng tu luyện không ngày không đêm, thời gian trôi qua cũng không hay biết. Bên dưới dốc núi tuy biển người chen chúc, nhưng lại không có âm thanh nào.

- Ai!

Bên cạnh dốc núi, cô gái mặc phượng bào phát ra một tiếng thở dài xa xăm. Một cái Kiếm các rộng lớn hôm nay lại trở nên lạnh lẽo như vậy. Ngay cả Trì Thương trước đây không lâu cũng đã bế quan ngộ đạo. Mặc dù có vô số cao thủ Thái Cổ ở dưới dốc núi tu luyện, nhưng trong lòng Phượng Phi vẫn có cảm giác vô cùng tịch mịch.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt như bạch ngọc của Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt của Phượng Phi dần dần trở nên ôn hòa, bớt đi một chút cảm thán, có phần ấm áp hơn.

"Đây chính là điều ta chờ đợi sao?" - Đứng trên đỉnh Kiếm các, áo bào của Phượng Phi phất phơ theo cơn gió lớn thổi qua đỉnh núi, giống như một ngọn lửa chập chờn, chỉ là khí tức lộ ra trong ngọn lửa lại có phần nhợt nhạt và lạnh lẽo.

"Đây chẳng phải là điều ta mong đợi sao? Được ở cùng chàng mỗi ngày, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy tịch mịch như trước? Vì sao ta có thể nhẹ nhàng chạm vào gương mặt chàng, nhưng lại có cảm giác xa xôi như vậy…" - Tiếng gió chung quanh như thủy ngân tràn vào trong lòng Phượng Phi, tùy ý lan ra.

Ngón tay như hoa lan nhẹ nhàng mơn trớn những đường nét kiên nghị trên khuôn mặt như bạch ngọc kia, một cảm giác gọi là tư niệm dâng lên trong lòng. Mặc dù người yêu say đắm đang ở bên cạnh, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào, nhưng nhưng trong lòng Phượng Phi hiểu rõ, linh hồn của y đã sớm rời khỏi thân thể, phân tán vào trong hư không mênh mông.

Không kìm lòng được, Phượng Phi chợt nhớ lại cuộc sống trước kia. Nhưng cho dù là những ngày tháng bên nhau, nàng cũng có cảm giác cô đơn và tịch liêu như vậy.


"Đây chính là điều ta mong đợi sao? Ta chỉ hi vọng được ở cùng với người mình yêu, cùng làm bạn tri âm tri kỷ, cùng trải qua những ngày bình đạm, trong cuộc sống lạnh lẽo có thể sưởi ấm cho nhau, lúc khó khăn có thể nương tựa vào nhau. Vì sao… lại khó khăn như vậy?" - Một cảm giác mê mang dâng lên trong lòng Phượng Phi, suy nghĩ bất giác trở về một khoảng thời gian khác, về với quá khứ đã trôi đi.

"Phượng nhi, phụ thân còn có một số việc, con và Loan nhi đi chơi một lát đi…" - Trong ký ức của nàng, khuôn mặt với hàm râu quai nón kia luôn vuốt ve đầu mình, nói với vẻ hiền từ. Mỗi lần nói ra những lời này, trong mắt y luôn có một thần sắc đặc biệt. Trước đây Phượng Phi không hiểu, nhưng bây giờ nàng đã hiểu.

Loại tình cảm đó gọi là bất đắc dĩ.

"Chẳng lẽ làm thê tử của nam nhi Thái Cổ, đã định sẵn sẽ không thể hưởng thụ những điều bình thường đó sao…" - Phượng Phi ngẩng đầu lên, bầu trời màu xanh sẫm trở nên mơ màng, tiếng gió gào thét bên tai dường như càng trở nên hung dữ.

Phượng Phi đứng lên, chậm rãi đi về hướng Kiếm các, bóng dáng cô đơn dần dần biến mất trong bóng tối vô tận sau cánh cửa mở ra. Sau người lưu lại một khay trà và hai chén trà hương, có điều hơi nóng trong chén trà đã sớm tan vào trong hư không, không còn chút ấm áp nào.

Mỗi ngày Phượng Phi đều chuyên tâm pha một bình trà, rót vào chén trà mà y thích nhất, sau đó bưng đến bên dốc núi nhô ra, nhẹ nhàng để xuống bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ chỉ còn lại thân xác. Nàng lẳng lặng ngồi kề vai với y, trong cơn gió lớn thổi qua mơ màng nhìn về phía xa, ngơ ngác đến xuất thần.

Phượng Phi vốn cũng không biết pha trà, nhưng nàng đã học. Sâu trong lòng nàng vẫn luôn có một nguyện vọng nho nhỏ, hi vọng vào một sáng sớm lúc mình bưng chén trà nóng hổi đi ra Kiếm các, sẽ thấy y đột nhiên tỉnh lại, hai người có thể trò chuyện một lát, hoặc là không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên dốc núi cùng uống ngụm trà.

"Như vậy thì ta không còn mong gì nữa… ai!"

Cách Kiếm các không xa là Thánh sơn đứng sừng sững. Giữa sườn núi Thánh sơn mây mù lượn quanh, trên đỉnh núi đã không còn thấy bóng dáng của Bổn Tôn.

Hiện giờ cho dù là cường giả tuyệt đỉnh, có đi lên Thánh sơn cũng không thể nào tìm thấy được lối vào Thế Giới của Bổn Tôn.


Tầng mây đỏ rực trên bầu trời như biển cả chảy xuôi, treo cao trong hư không. Những tia sét màu đỏ thẫm thỉnh thoảng mang theo tiếng nổ lóe lên. Ngoài nó ra thì không còn một âm thanh nào khác.

Trong Thế Giới rộng lớn mênh mông này có một tòa thần điện lấp lánh và hoa lệ đứng sừng sững. Chung quanh thần điện là những pho tượng ác ma màu tím nhiều đến mấy ngàn, lẳng lặng nằm rạp trong bụi bặm. Giữa những pho tượng ác ma và thần điện phát ra ánh sáng màu vàng tối là những sợi xích màu tím to lớn kéo dài thẳng tắp. Truyện Tiên Hiệp -

Từ bầu trời nhìn xuống, vô số sợi xích màu tím này giống như một tấm lưới lớn bung ra, phân tán tại trung ương Thế giới này.

Trong Thế Giới của Bổn Tôn, thời gian trôi qua còn vượt xa bất cứ không gian nào trong vũ trụ mênh mông. Ở chỗ này thời gian lưu tốc gấp mấy trăm lần không gian bình thường. Cứ mỗi khắc trôi qua, ánh sáng do tòa thần điện sừng sững này phát ra lại lấp lánh hơn một phần. Mà chung quanh thần điện, ánh sáng tím trên mấy ngàn pho ượng ác ma cũng càng ngày càng mạnh, dần dần hiện lên một loại khí tức của vật còn sống. Tròng mắt của những pho tượng ác ma kia thỉnh thoảng lại rung động một chút, dường như tùy thời sẽ hoàn toàn mở ra.

Men theo xiềng xích màu tím, vượt qua ánh sáng của tượng thần hoàng kim, băng qua hành lang âm u của thần điện, phía trên đại điện là Bổn Tôn mặc áo bào trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống sau đầu một cách tự nhiên, lẳng lặng ngồi trên bảo tọa bằng đá đen. Đôi mắt như thần linh lãnh đạm với tất cả, hai tròng mắt trắng bạc có khí tức vượt trên chúng sinh ẩn giấu bên dưới mí mắt rũ xuống.

Bổn Tôn giống như một vương giả lẳng lặng ngồi trên bảo tọa hoa lệ, một mình canh giữ lãnh thổ của hắn.

Từ sau khi Bổn Tôn xây dựng tòa thần điện trên mặt đất trống rỗng này, toàn bộ hệ thống quy tắc cấu tạo Thế Giới đều lặng lẽ xảy ra một chút biến hóa khó nói rõ. Nếu như Hoàng vẫn còn ở đây, sẽ phát hiện ra quy tắc vận hành trong Thế Giới này càng đến gần thần điện thì càng trở nên dày đặc, mà ngọn nguồn cuối cùng của tất cả kén tơ quy tắc đều hội tụ lại trên người Bổn Tôn bất động.

"Ầm ầm!"

Cũng không biết trải qua bao lâu, thần điện huy hoàng đột nhiên rung chuyển một cái, sau đó chấn động kịch liệt liền lan đến đến toàn bộ Thế Giới. Tiếng vang ầm ầm từ xa xa truyền đến tận cùng.

"Đinh!"

Gần như cùng lúc đó, chung quanh thần điện, hàng ngàn pho tượng ác ma đột nhiên mở mắt ra, dưới mí mắt màu tím lộ ra con ngươi màu đen mang theo khí tức tà ác dày đặc, nhưng khí tức kia cũng không thể che giấu được sự ngỡ ngàng và hờ hững.

"Ầm ầm!"


Mặt đất rung chuyển nhấp nhô kịch liệt. Những pho tượng ác ma màu tím vốn nằm rạp trên đất đột nhiên chuyển động, từ từ đứng thẳng lên.

"Ong!"

Trên bảo tọa bằng đá đen, Bổn Tôn đang nhắm mắt buông mi đột nhiên mở mắt ra, hai tròng mắt trắng bạc biến ảo một trận, nhanh chóng từ màu trắng bạc biến thành màu vàng nhạt.

"Đùng!"

Một cột sét to lớn màu vàng tối đột nhiên từ bầu trời giáng xuống, không hề trở ngại xuyên qua thần điện, đánh vào trên người Bổn Tôn.

"Rắc rắc!"

Trời đất như muốn nổ tung. Trong Thế Giới đột nhiên bừng sáng, trước mắt đều là ánh sáng màu đỏ thẫm. Khi ánh sáng tan đi, thân hình Bổn Tôn đã biến mất khỏi bảo tọa bên trong thần điện.

Bên dưới Pháp tắc là quy tắc. Trời đất hỗn độn sụp đổ, vũ trụ ban đầu phân chia, dưới sự khai thông của pháp tắc, quy tắc trải đầy tại trung tâm vũ trụ liền lan rộng đến từng góc hư không, xâm nhập vào trong vô số không gian, không còn phân chia được nữa.

Thế giới quy tắc là lĩnh vực cấm kỵ của người phàm. Trong vô số không gian vũ trụ, hệ thống quy tắc vận hành không ngừng, bản nguyên của nó dù ở đâu cũng đều quy về một mối, đó chính là thời không nguyên địa

Một vệt sáng lóe lên, bóng dáng Bổn Tôn đột nhiên xuất hiện ở thời không nguyên địa này.

Khi Phong Vân Vô Kỵ lần đầu tiên đặt chân đến hư không này là cách đây ngàn vạn năm, do Cổ Vu nhờ thánh điển của Vu tộc là "Mạt Nhật tế điển" đưa hắn vào thời không nguyên địa.

Bí pháp của Vu tộc rất đặc biệt, bọn họ có thể đưa người khác vào thời không nguyên địa, nhưng lại không thể nào đưa chính mình vào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận