Phi Thăng Bằng Phương Thức Tu Luyện Không Đứng Đắn


Bề ngoài của Yêu tộc và Nhân tộc tương tự, có một bộ phận Yêu tộc sau khi bắt được nữ tử Nhân tộc sẽ tiến hành hành vi xâm phạm.

Trong số những nữ tử bị vũ nhục, có cực ít nữ tử sẽ thai nghén ra yêu thai, đứa nhỏ sinh ra tức là bán yêu.

Số lượng bán yêu thưa thớt, dù có sinh ra thì cũng sẽ vì xung đột huyết mạch mà không sống được tới quá mười tuổi.

“Mặc kệ là tiểu yêu hay bán yêu, cũng đều là cho người ta sợ bóng sợ gió một hồi.” Phó Lệnh Viễn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đánh thức người ta đi.”

Một luồng gió nhẹ lướt qua khuôn mặt Tần Thất Huyền, cũng nhét một viên đan dược màu trắng ngà vào trong miệng nàng.

“Tỉnh tỉnh!”


Tần Thất Huyền từ từ tỉnh lại, khoảnh khắc mở mắt ra, uy áp ùn ùn kéo đến bao lấy nàng, ép đến mức nàng sắp không thở nổi.

Ngũ Chỉ Sơn hạ gục Tôn Hầu Tử, chắc cũng không hơn cái này đâu nhỉ?

“Dạo gần đây ngươi đã đi đến đâu, gặp qua người nào? Ngươi có biết yêu hôn trên người ngươi được gieo xuống từ khi nào không?” Người hỏi là một lão nhân gầy gò, lúc ông ta nói chuyện trong mắt hàn tinh lấp lóe, kiếm ý khiếp người.

Bị ánh mắt của ông ta trói chặt, Tần Thất Huyền chỉ cảm thấy trên đầu tựa như treo một thanh kiếm, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ rơi đầu xuống đất.

Nàng thành thật trả lời vấn đề của lão nhân kia xong, cuối cùng còn cố lấy dũng khí hỏi một câu, "Yêu hôn là cái gì?"

Linh thực sư Từ Tâm Mộc thoạt nhìn có vẻ hiền lành hơn một chút, bà ấy đưa tay chỉ vào bắp chân của Tần Thất Huyền.

Tần Thất Huyền cúi đầu nhìn xem, lúc này mới chú ý tới ống quần chân phải của mình đã kéo lên tới đầu gối, bắp chân lộ ra bên ngoài.

Bên trong bắp chân có một dấu vết màu hồng nhạt dài chừng một tấc, chợt nhìn giống như son phấn không cẩn thận cọ lên.

Từ Tâm Mộc kiên nhẫn giải thích: "Yêu hôn là nô ấn của Yêu tộc.

Dấu vết đánh dấu của Yêu tộc trên người ngươi cho thấy thân thể và tính mạng của ngươi đều thuộc về nó, những Yêu tộc khác không được phép nhúng chàm, lây nhiễm.”

Tần Thất Huyền sợ run người, run giọng nói: “Yêu tộc!”


Phạm Vô Phong vung tay áo, lạnh lùng răn dạy: "Một tên Yêu tộc đã hù dọa ngươi đến mức mặt cắt không còn giọt máuo= rồi, thế nếu là đi tới Phù Sinh giới gặp gỡ Yêu tộc, chẳng phải ngươi còn tới mức quỳ xuống đất xin tha hay sao!”

Tần Thất Huyền cúi đầu, không dám lên tiếng.

Bề ngoài nơm nớp lo sợ, nội tâm lại điên cuồng xỉ vả —— mẹ nó, không thể nào?

Không thể nào!

Dấu vết trên bắp chân kia tuyệt đối là dấu vết bị lưu lại trong mật thất Thanh Loan Phong, nói cách khác, lão tổ Linh Tiêu Môn nuôi một con yêu?

Hoặc có lẽ, lão tổ Linh Tiêu Môn chính là yêu!

Trời ạ, môn phái này không thể ở lại, nàng phải chạy thôi!

Tin tức này nàng không dám nói cho những người khác biết, một khi nói ra chẳng phải sẽ làm bại lộ chuyện nàng từng chạy tới Thanh Loan Phong sao? Hơn nữa, ai biết trong mấy người trước mặt này có gian tế Yêu tộc hay không?


Tu sĩ tầng dưới chót Tu chân giới có thể nói là vừa nghe thấy yêu là lập tức biến sắc mặt.

Dù sao Yêu tộc trời sinh cường đại, nghe nói tiểu yêu vừa sinh ra vẻn vẹn chỉ có mấy ngày đã có thể dễ dàng xé nát tu sĩ Nhân tộc Luyện Khí kỳ.

Tiểu đội Nhân tộc phối hợp với nhau ăn ý ba năm, mới có thể miễn cưỡng ứng phó một con tiểu yêu cùng cảnh giới.

Chỉ cần nghĩ tới có thể cao tầng của Linh Tiêu Môn đang cất giấu một con yêu, thậm chí rất nhiều con yêu, da đầu Tần Thất Huyền liền tê dại, run bần bật.

Dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức của nàng chọc cho Phạm Vô Phong chướng mắt, nói thẳng: “Nếu không có việc lớn gì nữa, vậy ta đi trước một bước.” Dứt lời, phủi tay áo mà đi

Mấy mạch chủ khác cũng lục tục rời đi, chỉ có Từ Tâm Mộc và Phó Lệnh Viễn đứng tại chỗ không nhúc nhích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui