Dù Dịch Cẩn và Tề Phi ở Anh Quốc có thế lực lớn, nhưng chuyện làm giấy khai sinh này lại có chút phiền phức, không thể ghi tên cả hai người vào được.
Để thuận lợi cho việc Đằng Đằng mang họ Đồng, hai người chỉ có thể chấp thuận trên giấy khai sinh của Đằng Đằng chỉ có tên của Dịch Cẩn, còn Tề Phi thì không.
Làm giấy tờ mất hơn nửa buổi sáng, lúc xong hết thủ tục là hai giờ chiều.
Dịch Cẩn đưa Tề Phi đi ăn, sau đó hai người liền nghĩ đến, hình như chưa có mua đồ cho Đằng Đằng.
Trẻ lúc mới sinh cần rất nhiều đồ, nhưng hẳn nhiên là họ chưa có gì cả.
Hai người lại cùng nhau đi đến trung tâm thương mại lựa đồ.
"Dịch Cẩn....!lại đây."
Tề Phi hai mắt đầy háo hức đứng cạnh một cái nôi, vẫy vẫy tay với Dịch Cẩn.
"Anh thấy sao? Cũng nên mua một cái nôi nhỉ?"
"Em thích là được."
....
"Thấy bộ này thế nào?"
"Có vẻ hơi to."
"Còn đôi giữa này?"
"Đằng Đằng chỉ mới là trẻ sơ sinh thôi."
.....
Hai người cứ như vậy lựa đến chiều tối, nhưng ngoài chiếc nôi ra thì chưa mua được cái gì.
Dịch Cẩn lấy điện thoại ra, đưa cho Tề Phi xem những điều ghi trên điện thoại.
"Anh vừa gọi Tiểu Hân bảo con bé ghi lại những thứ cần mua cho trẻ sơ sinh."
Tề Phi liền lườm anh.
"Sao anh không nói sớm."
"Muốn nhìn thấy em lựa đồ cho con."
Tề Phi bất giác đỏ mặt quay ra ho khan một tiếng, rồi lừ mắt nhìn Dịch Cẩn, sau đó giật mạnh chiếc điện thoại trên tay anh rồi đi.
Lựa một hồi, không biết là đã mua bao nhiêu đồ.
Hai tay của Saint và Finn cơ hồ không thể cầm thêm được nữa.
Bốn người đàn ông cùng nhau vào các cửa hàng cho trẻ sơ sinh, hiển nhiên là thu hút ánh mắt của rất nhiều người, đặc biệt là phái nữ.
Saint là người gốc Anh, Finn là người gốc Ý, Tề Phi là con lai, Dịch Cẩn là người Châu Á.
Một nhóm bốn người đi cùng nhau, ai cũng có vẻ đẹp riêng, nhưng nổi bật nhất có lẽ vẫn là Dịch Cẩn cùng Tề Phi.
Dịch Cẩn mang đậm nét người Trung Đông, dáng người cao khỏe, lại một bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm.
Tề Phi ngược lại mang nét trẻ của thư sinh, mái tóc màu đỏ rượu đặc biệt nổi bật, hiện lên vẻ tà mị vô cùng thu hút người khác.
"Thanh toán."
Hai nữ nhân viên giật mình một cái, lóng ngóng tay chân tính tiền.
Vốn là đang ngây người ngắm nhìn, hai người đàn ông như vậy là vào mua đồ cho trẻ sơ sinh, có con rồi cũng thật là tiếc quá đi.
Hai nữ nhân viên nhìn nhau thở dài.
Tề Phi nhoẻn miệng cười một chút, đưa tay ra nhận lấy túi hàng, thuận miệng nói: "Cảm ơn!"
Hai người nhân viên trong chớp mắt tiếp nhận nụ cười của Tề Phi liền ngây người, chân mềm nhũn như muốn khụy xuống dưới chân người đàn ông này, xin được làm tình nhân của người ta.
Dịch Cẩn đưa tay bắt lấy cằm của Tề Phi xoay qua nhìn anh.
Tề Phi nhìn anh hai mắt trợn tròn nhịn cười.
"Đang làm cái gì thế?" Dịch Cẩn nhíu mày lạnh lùng hỏi.
Tề Phi biết bình giấm nhà mình lại sắp tràn rồi, chủ động kiễng chân nghiêng đầu thơm nhẹ một cái lên má anh, cười tươi nói.
"Đang tính tiền.
Anh trả đi."
Sau đó liền quay ra xách túi hàng đi nhanh ra ngoài.
Dịch Cẩn nhìn theo hơi cười một chút, sau đó lại quay ra nhìn hai nữ nhân viên bằng ánh mắt lạnh lùng, rút thẻ đặt lên bàn.
Hai nữ nhân viên mắt không dám nhìn lên nữa, cúi mặt thanh toán rồi trả thẻ.
Sau đó nuối tiếc nhìn hai người đàn ông nắm tay nhau rời đi.
Thế giới này cũng độc ác quá rồi–hai nữ nhân viên khóc ròng.
Tề Phi nhìn đống hàng Finn và Saint xách đằng sau, nhìn thêm mấy túi hàng Dịch Cẩn xách, nhìn vào điện thoại.
"Còn thiếu gì nữa không nhỉ?"
"Cũng muộn rồi, còn thiếu gì để ngày mai kêu Mạnh Kha đi mua sau."
Tề Phi đại khái gật đầu rồi bước ra xe.
.............
Tề Phi và Dịch Cẩn vừa bước xuống xe, bên tai cơ hồ văng vẳng tiếng trẻ con khóc.
Bước gần vào trong nhà lại càng nghe rõ tiếng trẻ con khóc và tiếng người lớn cãi nhau.
"Cậu ôm nó lên cẩn thận được không? Ôm như thế nhiều, lớn lên trẻ sẽ bị vẹo đầu về một bên đấy."
"Có giỏi thì bế đi.
Đã bảo biết rồi mà sao nói nhiều thế."
Tề Phi bước vào nhà thì thấy Mạnh Kha đang bế Đằng Đằng trên tay đung đưa qua lại, Cao Lãng ở bên cạnh cầm bình sữa nhìn.
"Làm sao thế?" Tề Phi vừa bước lại gần vừa hỏi.
"TỀ PHI....!!! Hai người quá đáng lắm rồi đấy.
Bắt tôi trông con cho mấy người để mấy người đi hẹn hò à?"
"Tôi đi mua đồ." Tề Phi nhún vai một cái, đưa tay ra nhẹ nhàng đón Đằng Đằng từ trên tay Mạnh Kha.
"Còn hai người, trông con tôi kiểu gì mà sao nó khóc kinh thế."
"Con cậu, cậu tự hỏi.
Nó khóc chứ tôi khóc đâu.
Đúng là cứng đầu."
Tề Phi lườm một cái, rồi ôm Đằng Đằng đi lên lầu, sau đó khoảnh mặt lại nhìn Dịch Cẩn.
"Lão công, nhớ đi lên thì pha sữa cho con."
Dịch Cẩn gật gật đầu, cởi áo ngoài ra xắn tay áo cầm bình sữa trên tay Cao Lãng đi xuống bếp.
Mạnh Kha cười một tiếng, nhìn Cao Lãng nói: "Quen nhanh như vậy sao? Mới có mấy ngày, liền đã quen là có con rồi."
"Chúng ta người thường....!lại không có người yêu, không hiểu được đâu."
Cao Lãng nói đau khổ một câu thì cũng lê bước lên phòng.
........
Nhoáng cái đã qua mấy tháng rồi, Đằng Đằng của ngày nào còn bé tí tẹo, bây giờ đã cứng cáp hơn rất nhiều rồi.
Tề Phi cùng Dịch Cẩn cùng đã quá quen thuộc với việc hai người họ có một đứa con.
Tề Phi mở mắt, nhìn đập vào mắt cậu là tấm lưng màu mật ong với một vết sẹo dài, tuy đã phần nào mờ đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy.
Đây chính là vết sẹo của lần trước Dịch Cẩn sáng Châu Phi bị thương.
Lần đó họ đột nhiên gặp phải khó khăn với nhóm người thổ dân ở đó, cũng vì vậy mà bị thương.
Nhóm thổ dân này lúc trước nhóm người của Dịch Cẩn đã nói chuyện rất rõ ràng về việc sẽ khai thác kim cương ở chỗ này, nhưng không hiểu sao lần đó họ lại đột nhiên nổi loạn.
Dịch Cẩn điều tra ra thì biết là Bernie cho người của mình đến kích động họ, Dịch Cẩn sau đó vội vàng trở lại Anh Quốc thì biết Tề Phi đã đi đến gặp Bernie.
Tề Phi đưa tay sờ nhẹ lên vết sẹo.
Dịch Cẩn tỉnh giấc xoay người lại.
Nắm lấy tay Tề Phi đưa lên môi thơm nhẹ, Dịch Cẩn giọng khàn khàn nói.
"Có ghét không?"
Tề Phi lắc đầu.
Dịch Cẩn cười một tiếng nhích lại gần Tề Phi, sau đó hôn nhẹ lên môi cậu, nụ hôn tiếp đó liền mạnh bạo dần.
Bàn tay có hơi lạnh đưa nhẹ vào trong áo, vuốt nhẹ tấm lưng mềm mại ấm nóng của Tề Phi, nụ hôn mơn trớn từ tai xương cổ khiến Tề Phi nhanh chóng đã thở gấp gáp.
Cũng đúng vào lúc này, tiếng khóc thức dậy của Đằng Đằng vang lên.
Tề Phi nhanh chóng đẩy Dịch Cẩn ra, kéo áo xuống rồi tốc chăn bước xuống giường lại gần nôi bế Đằng Đằng lên.
Dịch Cẩn thì một bộ mặt đen xì ngồi ở trên giường.
Lúc này, có vẻ anh cũng cảm nhận được bản thân gặp phải một tình địch khó nhằn rồi.
Tề Phi bế Đằng Đằng đang dỗ trên tay, quay đầu nói với Dịch Cẩn.
"Hôm nay chúng ta về Trung Quốc.
Anh cũng dậy chuẩn bị đi.
Em đưa con xuống nhà trước."
Trời mùa đông ở Anh Quốc vô cùng lạnh, còn có tuyết rơi, Tề Phi quấn Đằng Đằng vào trong mấy lớp áo bông, sau đó mới ra ngoài, tiến trực thăng phía trước đi đến.
Mới đi được vài bước liền có một chiếc áo bông chùm qua đầu, Tề Phi xoay đầu lại thì thấy Dịch Cẩn.
Dịch Cẩn trùm chiếc áo bông của mình lên người Tề Phi đang ôm chặt Đằng Đằng trong lòng, dưới làn tuyết rơi cúi đầu hôn nhẹ xuống đôi môi lạnh ngắt của cậu.
"Mau đi lên trực thăng không lạnh."
Tề Phi mỉm cười một chút rồi đi lên trực thăng.
Cuộc sống của hai người họ chính là cứ êm đềm như vậy, không có tiếng cãi vã, cũng không bao giờ có sự nghi ngờ.
Tề Phi của lúc trước có thể có chút sa đọa, nhưng cậu của hiện tại là vô cùng yêu người đàn ông này, một phút cũng không muốn rời.
————— Hoàn—————
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...