Phỉ Nhĩ Bất Khả


Chạng vạng, đốc công ra lệnh một tiếng, hỏa kế bên trong xưởng như ong vỡ tổ tràn về hướng phòng bếp, làm công vất vả cả một ngày, đến lúc này nào có ai không bụng đói kêu vang!
Nhị Hổ chen trong đám người, hắn ta người nhỏ, chỉ có thể cầm thức ăn được lĩnh đến xuôi theo đám người đang tán loạn.
Thật vất vả thoát ra được, cũng không biết bị người ta đạp bao nhiêu chiếc giày.
Hắn ta nơm nớp lo sợ bưng hai cái bát to, thân thể cố gắng bảo trì cân bằng, rất sợ làm bát cháo loãng trong tay đổ đi.
Hai mắt tròn to liếc lung tung tìm kiếm bốn phía, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, liền tung tăng chạy vội qua.
"Ca, nguyên lai ngươi ở đây, hại ta tìm nửa ngày."
Nhị Hổ ở bên cạnh Thẩm Thắng Võ tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, cầm chén để xuống trên tảng đá, lại thò tay từ trong lòng móc ra cái bánh bao trắng lớn đưa cho đối phương.
"Cảm tạ, Hổ tử, lần tới ta đi lĩnh, ngươi đợi ở đây là được." Thẩm Thắng Võ nói.
"Nha..

Ngươi còn khách khí với ta làm gì ca!"
Nhị Hổ ngây ngốc nói.
Thẩm Thắng Võ tiếp nhận màn thầu, lại không vội vã ăn, chỉ nắm ở trong tay, tay kia cầm nhánh cây trên mặt đất khua khua.
Nhị Hổ chú ý tới, hai mắt nhìn theo tay Thẩm Thắng Võ, mới phát hiện đối phương đúng là đang viết chữ!
"Ca, ngươi khi nào thì học viết chữ?"
Nhị Hổ sửng sốt hỏi.
"Này còn chưa học thành đâu..

Chỉ mới da lông thôi.." Thẩm Thắng Võ không yên lòng đáp.
"Sao đột nhiên lại học cái này?"
"Không có gì, chỉ là nhàn rỗi thôi.."
Nhị Hổ thấy đối phương không muốn phản ứng, bĩu môi, cũng không hỏi nhiều, chỉ bưng bát lên tự mình ăn đến lang thôn hổ yết.
Chỉ là im lặng không đến một hồi, Nhị Hổ lại không nín được đụng đụng khuỷu tay đối phương hỏi,"Ca, ngươi là viết chữ gì?"
Thẩm Thắng Võ cắn một ngụm bánh bao, chép miệng chép miệng.
"Ngươi cảm giác giống chữ gì?"
Trước khi vào đại viện, Nhị Hổ từng theo học tư thục vài ngày, bất quá đến lúc này cũng đều trả lại cho lão phu tử hết rồi.

Chỉ thấy hắn ta mặt cau mày có cẩn thận xem xem, sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ.
"Là 'Vương','Vương bát' 'Vương'!"
Nhị Hổ ngữ khí vui vẻ.
Thẩm Thắng Võ bộ mặt lại kéo dài.
Một bàn tay đập xuống cái ót Nhị Hổ.
"Tiểu tử thối, nhìn cho rõ ràng, này không phải 'Vương bát' 'Vương'!'Vương' từ đâu đến điểm này? Đây rõ ràng là 'Ngọc bội' 'Ngọc'!"
Thẩm Thắng Võ dùng nhánh cây cường điệu chỉ vào một điểm nhỏ ở góc phải bên dưới chữ 'Ngọc' kia.
"Phải không?"
Nhị Hổ cũng không so đo chính mình bị đánh, híp mắt lại cẩn thận xem xét.
"Đúng vậy a!"
Nhị Hổ dường như ngộ ra, cười ngây ngô, ngây ngô.
"Bất quá, ca, ngươi bên cạnh vẽ cái gì vậy?"
Nhị Hổ chỉ hình vẽ bên cạnh chữ 'Ngọc', hắn ta cho rằng Thẩm Thắng Võ là tự vẽ thêm vào bên cạnh một hình vẽ.
Thực ra kia không phải hình?! Kia rõ ràng cũng là chữ, chỉ là bị Thẩm Thắng Võ chưa từng viết qua, viết đến xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không thành chữ mà thôi.
Nghe Nhị Hổ nói như vậy, Thẩm Thắng Võ cũng bất đắc dĩ, chữ 'Ngọc' này còn dễ, kết cấu đơn giản, hắn chính là xem một lần cũng có thể nhớ kỹ, nhưng chữ 'Phác' này không phải hắn xem một chút liền có thể vẽ ra được!
Trên thực tế, Thẩm Thắng Võ có thể đại khái viết ra hình thù cũng là giỏi rồi, ai bảo lúc trước hắn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Phác Ngọc người ta dứt khoát vứt bút rời đi, không phản ứng hắn.
Vì thế chỉ có thể dựa vào chính mình cân nhắc.
Nhớ được như vậy, hắn coi như là tự học thành tài..
Nhớ tới ngày đó Phác Ngọc đối với mình bộ dáng vừa thẹn vừa giận, Thẩm Thắng Võ liền giống có ngàn vạn chiếc lông cào trong ngực, tâm ngứa chịu không được.
Yêu thích đối với Phác Ngọc càng tăng.
Ngày mai mang người bột mì đi dỗ dành y thôi..
Thẩm Thắng Võ nghĩ..
Trên thực tế, cơ hồ mỗi lần Phác Ngọc bị hắn đùa đến giận, Thẩm Thắng Võ đều sẽ dùng chiêu này, đơn giản là biết rõ người nọ trong lòng thích mấy đồ chơi nhỏ này, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận.
Tiểu nhân nhi không được tự nhiên này quả nhiên là tiểu hồ ly.
Nhưng cố tình hắn lại thích..

....
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đến đầu xuân.
Tuyết tan, mặt đất dần dần lộ ra ý xanh, chim chóc cũng nhiều lên, đánh vỡ cái tịch mịch ngày đông, ở trên cây líu ra líu ríu không ngừng.
Trên thực tế, cùng nhau ấm lên không chỉ có thời tiết.
Trải qua một mùa đông rét lạnh, quan hệ giữa Thẩm Thắng Võ cùng Phác Ngọc cuối cùng cũng kéo gần lại một chút.
Đối với việc Thẩm Thắng Võ lao lực chăm sóc cùng lấy lòng, Phác Ngọc ngoài miệng không nói, đáy lòng vẫn là hưởng thụ.
Một khi buông xuống tâm phòng bị, ở chung lâu ngày, thái độ Phác Ngọc cũng từng ngày mềm hoá, dù thân phận cách xa, hai người cũng dần dần quen thuộc nhau, đến sau này Phác Ngọc thậm chí cũng không để ý Thẩm Thắng Võ cố ý vô tình tiếp xúc thân thể.
Y cảm giác mấy hành động nhỏ ngộ thương phong nhã này, đơn giản có thể nói lên Thẩm Thắng Võ thật sự ỷ lại y, đối với y cũng là thật tâm.
Không biết từ khi nào, ngọn lửa trong ánh mắt của đối phương nhìn y, đều nhanh muốn tràn ra ngoài!
Đúng vậy!
Hắn đối với Phác Ngọc thực ra vẫn đều tồn tại tâm tư hah lưu!
Cái này, Thẩm Thắng Võ chưa bao giờ phủ nhận.
Ấn theo tuổi năm đó của Thẩm Thắng Võ, hắn bắt đầu nảy sinh loại ý niệm này cũng không kỳ quái.

Chính là xuân tâm nảy mầm theo năm tháng, đừng nhìn Thẩm Thắng Võ là bại hoại nhân cao mã đại, hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút rối loạn.
Trên thực tế, mỗi lần nhìn thấy tiểu nhân nhi ở ngay dưới mí mắt mình lắc lư, không được kéo cánh tay y, vuốt ngón tay y, tâm Thẩm Thắng Võ ngứa không chịu được.
Nhưng hắn chỉ có thể nhẫn!
Nhẫn đến tâm can trộn cùng một chỗ cũng phải nhẫn!
Hắn không muốn bắt buộc Phác Ngọc, lại càng không nguyện ý đánh vỡ cảm tình mà thật vất vả hai người mới lập lên.
Như vậy hắn liền chỉ có thể đợi..

Đợi đến khi người trên đầu quả tim phát giác tâm tư của hắn mới thôi.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, sự tình phát triển thường không được như ý muốn..
Mùa xuân ba tháng, mặt trời ấm áp xuyên qua chạc cây, rọi xuống đất một mảnh ánh sáng rạng rỡ.
So với đại viện xuân ý dạt dào, cảnh sắc bên trong hậu đình tiểu viện liền có vẻ tiêu điều.

Từng cây hoa mai xum xuê, giờ phút này đều đã rơi rụng hết, chỉ ở dưới tàng cây, trong bùn đất còn có thể tìm thấy vài cánh hoa phớt vàng,
cũng bị bùn đất mới phủ qua.
Nhưng này vẫn là không chút ảnh hưởng đến tâm trí người trong viện.
"Ngươi đến cùng muốn mang ta đi nơi nào?"
Phác Ngọc bị Thẩm Thắng Võ kéo đi một đường, lại thủy chung không rõ chính mình đến tột cùng muốn bị đưa đến đâu.
"Đến ngươi liền biết, đi nhanh đi."
Thẩm Thắng Võ thần thần bí bí cười, kéo Phác Ngọc đang đi theo phía sau, hai tay ôm chặt đầu vai y, thúc giục đối phương đi về phía trước.
Đến nơi, Phác Ngọc nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện nguyên lai Thẩm Thắng Võ là dẫn y đến một ngọn núi giả.
Chỉ thấy xung quanh lộn xộn các toà núi giả không quá lớn, phụ cận có một con suối nhỏ, trên mặt nước trôi nổi vài chiếc lá cây, trong veo thấy đáy, Phác Ngọc thậm chí có thể thấy mấy con cá nhỏ ngẫu nhiên xẹt qua!
Thanh thủy ngoan thạch, chỗ này ngược lại là cực kỳ phù hợp với câu tình thơ ý hoạ!
Phác Ngọc trong lòng thầm nghĩ.
Quay đầu nhìn đường vừa nãy đi qua, Phác Ngọc phát hiện chỗ này cách đình viện y ở thực ra không xa, chỉ là phải đi qua mấy cánh cổng, lại có cây cối che đậy, ngược lại không dễ khiến người khác chú ý, xa xa nhìn tới, chỉ tưởng là mấy khối đá lộn xộn, cũng khó trách y ở tại hậu viện mười mấy năm cũng chưa từng phát hiện.
Thực ra Phác Ngọc không suy xét đến việc Phác gia là của tổ tông lưu lại, nếu có ai làm những thứ này há lại không có người phát hiện!
"Ngươi làm sao phát hiện chỗ này?" Phác Ngọc hỏi.
Thẩm Thắng Võ nhếch miệng cười,"Đi lung tung thì gặp, thế nào? Ngươi chưa từng tới đây phải không?" Ngữ khí đắc ý.
"Ta là không có.."
Phác Ngọc chớp mắt, sáng tỏ cười cười, cũng không để ý đến Thẩm Thắng Võ, cúi người xuống khe nước bên cạnh, thò tay dò xét, ngoài ý muốn phát hiện suối nước lại ấm áp!
Ngẩng đầu liếc nhìn phía đầu nguồn, nguyên lai là bị ánh nắng chiếu vào làm ấm lên.
Thẩm Thắng Võ thấy đối phương giống như con nít ngồi vọc nước, ngay cả giày bị dính chút nước cũng không nhận ra, nhất thời cảm giác chính mình là mang người đến đúng nơi rồi.
Đi đến bên cạnh y, Thẩm Thắng Võ kéo bàn tay đang dính nước lên nói "Đi, cho ngươi xem thứ tốt khác."
Phác Ngọc cùng đối phương đi đến trước một ngọn núi giả, ghé sát vào mới phát hiện ngọn núi này có cất giấu hang đá!
Thẩm Thắng Võ mang theo Phác Ngọc thấp người chui đi vào, bên trong không gian so với Phác Ngọc tưởng tượng lớn hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ thứ Thẩm Thắng Võ muốn cho y xem chính là cái hang tối đen lạnh căm này?
Phác Ngọc nghĩ.
Chỉ thấy Thẩm Thắng Võ kéo y ngồi xổm xuống một góc trong hang động, đặt trước mắt Phác Ngọc một cái hũ, bên cạnh còn có một cái xẻng.
"Đây là cái gì?"
Phác Ngọc nghi hoặc nhìn về phía đối phương.
Thẩm Thắng Võ cười không đáp, nhấc cái hũ lên, nhẹ nhàng mở một góc nắp hũ, giơ lên trước mặt Phác Ngọc.
"Ngửi đi" Hắn nói.
Phác Ngọc mặt đầy hồ nghi, nhưng vẫn đưa mũi ngửi ngửi.

Đập vào mặt là một trận rượu gay mũi, thiếu chút nữa khiến Phác Ngọc sặc ra, nhưng cẩn thận ngửi ngửi, theo đó lại có một cổ nhàn nhạt hương hoa lẻn vào xoang mũi.
Hương vị tuy rằng rất nhẹ, nhưng đối với Phác Ngọc từ nhỏ lớn lên tại mai hoa viên, mùi phấn hoa tự nhiên là cực kỳ mẫn cảm.
Rượu này..

Vì sao lại có hương hoa mai?
Phác Ngọc ngẩng đầu tò mò nhìn về phía Thẩm Thắng Võ.
"Nghe ra vị gì?" Thẩm Thắng Võ đắc ý,"Đây là rượu ta tự nhưỡng, bên trong bỏ thêm hoa mai, chính là hái trong viện ngươi..

Rượu này trên đời chỉ có một vò duy nhất này, đáng tiếc niên kỷ không đủ, ta hôm nay đem rượu mai này ủ, đợi vài năm sau, tư vị chắc chắn không rượu nào bằng!"
Thẩm Thắng Võ mi phi sắc vũ nói.
Phác Ngọc lại nghe đến cười.
"Không phải chỉ là một vò rượu thôi sao, ngươi còn vui đến như vậy?"
"Ngươi không hiểu..

Rượu đối nam nhân mà nói, chính là chỉ xếp hạng cái mạng mà thôi! không có nó, ăn cơm ngủ nghỉ đều không tốt!"
Nói đến đây, Phác Ngọc liền không vui.
"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ trên đời này không uống rượu liền không phải là đàn ông?!"
"Lời này của ta cũng không phải thế! ta chỉ là nói sở thích của mỗi người, tựa như ta thì thích rượu! về phần những người không thích.." Thẩm Thắng Võ tà tà liếc mắt người trước mặt, xấu xa cười nói "Chắc chắn sẽ giống người, lớn lên xinh đẹp, chọc người yêu thích!"
Nói xong còn không quên thò tay khiêu cằm Phác Ngọc một phen, làm đủ một bộ đùa giỡn con nhà lành!
Phác Ngọc tức giận.
Quả thật chưa thấy ai vô lại như vậy!
Lập tức đứng dậy, xoay người muốn đi, lại bị Thẩm Thắng Võ nhanh tay lẹ mắt một phen giữ chặt.
"Được, được, ta sai rồi, chỉ đùa một chút mà thôi, quả thật...." Thẩm Thắng Võ khuyên nhủ.
Phác Ngọc tránh tay đối phương,"Ngươi mỗi khi như vậy, ta có thể không tức giận sao?"
Đầy mặt lên án!
"Được, ta thật sự sai rồi, còn không được sao...!Ta thề từ nay về sau sẽ không như vậy nữa!" Hắn đưa ba ngón tay lên trời thề.
Phác Ngọc lúc này mới có chút tiêu tan.
"Đến, cùng nhau đào hố, đem cái này chôn, năm sau lại đến đây đào ra, hai ta một người một ngụm!"
Hắn kéo đối phương một lần nữa ngồi xuống, lấy lòng nịnh nọt người trước mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui