Vào đêm đại viện Phác gia tĩnh như giếng sâu.
Thẩm Thắng Võ từ trong phòng Phác Ngọc đi ra, một bụng tức giận, định gọi Bưu tử đứng dậy về trại, lại nghĩ canh giờ hiện tại, phỏng chừng hai huynh đệ kia của hắn đang ngủ say sưa, cũng liền thôi.
Về không được trại, phòng Phác Ngọc hắn cũng không định về, thoáng do dự, Thẩm Thắng Võ quyết định đến lò nấu rượu ở hậu viện xem một chút.
Đẩy ra cửa gỗ, Thẩm Thắng Võ đi vào phường rượu, nửa đêm bên ngoài có chút lạnh, nhưng bên trong phường rượu lại ấm.
Nhìn quanh bốn phía, Thẩm Thắng Võ nhìn ra trong năm năm nơi này cũng không thay đổi, vẫn giống như khi hắn đi, dưới đất chất đầy hũ to hũ nhỏ, bên cạnh treo vải lọc, góc tường chất giác liêu (Mị cũng không biết cái này là cái gì..)..
Vừa vào phòng, lại ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, hết thảy đều không đổi.
Nơi này đại khái chính là nơi bẩn nhất trong đại viện, chưa từng có người đến quét tước, ra vào nơi này cũng đều là người lớn tuổi, không để ý đến, đây cũng là nơi lúc trước Thẩm Thắng Võ yêu nhất.
Thẩm Thắng Võ là hảo hán, mà là hảo hán thì đều yêu rượu, không nói đến bên trong xưởng này không thiếu nhất chính là rượu, dù không uống rượu, ngửi được hương vị hồng khúc cùng đại mễ lên men, cả người đều say.
Khi cách năm năm trở lại nơi này, cho dù không nhưỡng rượu, hắn vẫn thích nơi này.
Thẩm Thắng Võ đi vào bên trong, ngoài ý muốn phát hiện, bên trong xưởng lộ ra chút ánh sáng, ngọn đèn mờ nhạt trong địa phương nhỏ, ngược lại có vẻ đột ngột.
Đến gần vừa thấy, nguyên lai chạy đến nơi cũng không chỉ một mình hắn.
Mặc áo choàng ngắn, ngồi ở bên cạnh bàn độc chước là Lưu Kế Xương, là người có năng lực nhất trong phường rượu, mọi người đều kêu ông một tiếng Lưu thúc, người nọ chính là người Thẩm Thắng Võ năm đó ở Phác gia kính trọng nhất.
Cũng không chỉ bởi vì lúc trước người này đối với hắn có ân..
Lưu thúc tất nhiên là cũng thấy hắn, lại không lộ ra nửa điểm sửng sốt.
"Lại đây ngồi đi."
Lưu thúc đặt xuống bát rượu, chào Thẩm Thắng Võ một tiếng, dường như dự đoán được hắn sẽ đến.
Nghĩ đến là nhị hổ báo tin, Thẩm Thắng Võ cũng không ngại ngùng, đi qua, ngồi xuống ghế dài.
"Khi nào trở về?"
Lưu thúc ở trước mặt Thẩm Thắng Võ cũng không vòng vo, còn cho hắn một bát rượu.
"Đã một hai năm."
Thẩm Thắng Võ thành thật trả lời, hắn không nhìn ra được đối phương có biết hắn làm thổ phỉ hay không? Càng không biết đối phương đối với chuyện này ôm thái độ như thế nào?
"Là như vậy..
Đến, nếm thử rượu mới năm nay?"
Không ngờ Lưu thúc không có hỏi thêm, cũng không hỏi hắn vì sao không có về Phác gia, mà là bưng bát, ý bảo hắn uống rượu.
Thẩm Thắng Võ sửng sốt, sau đó cũng cùng đối phương bưng lên bát rượu.
Rượu gạo nhập khẩu ngọt lành, hương thuần nồng thẳng từ khoang miệng đổ vào mũi, chính là hương vị Thẩm Thắng Võ hoài niệm nhất.
Thẩm Thắng Võ nhớ rõ hương vị này, chính là "Phác kí" lò nấu rượu Phác gia sản xuất ra, rời đi nhiều năm như vậy, hắn thế nào cũng quên không được vị này!
"Như thế nào?"
Lưu thúc hỏi.
"Rượu ngon! tất nhiên là so với rượu trong năm năm qua ta uống ngon nhất!"
Thẩm Thắng Võ cảm thán, không quên lại bưng lên rượu uống một hơi.
Lưu thúc cười, đã lâu sư đồ không cùng chạm cốc.
Rượu vào bụng, Lưu thúc thở ra một hơi,"Lần này trở về tính toán làm gì?"
Thẩm Thắng Võ động tác chợt ngừng, sau mới hiểu được đối phương là hiểu lầm hắn muốn về Phác gia,"Lưu thúc, Thắng Võ lần này cũng không tính toán gì, trở về chỉ là vì.."
Không đợi hắn tiếp tục nói, Lưu thúc đã đánh gãy hắn.
"Ta biết, ngươi là vì sao trở về.."
Lưu thúc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là sáng tỏ đối với đồ đệ cố chấp này.
"Biết ngươi đứa nhỏ này ương ngạnh.."
Hắn khẽ thở dài, dường như nhớ tới chuyện ầm ĩ lúc trước trong đại viện.
"Ngài biết rõ, Thẩm Thắng Võ ta đã định y.."
Thẩm Thắng Võ trong mắt đều là quyết đoán, năm đó hắn không thể thuyết phục Phác Ngọc cùng hắn rời đi, dĩ nhiên chính là chuyện hối hận nhất của Thẩm Thắng Võ hắn, lần này trở về, hắn vẫn không có mười phần nắm chắc có thể khuyên được Phác Ngọc, nhưng đã quyết định, có phải bắt cũng muốn mang người đó đi!
"Lưu thúc biết, Lưu thúc đều minh bạch.." Lưu Kế Xương buông mắt, ông vốn cũng không tin hai người này có thể có kết quả gì, nhưng thấy qua bộ dáng hai hài tử lúc trước đau đớn ruột gan đứt từng khúc, hắn tuy là ông già, cho dù chuyện này không hợp lẽ thường, ông cũng muốn tin.
"Chỉ là thiếu gia y là người kiên cường, Thắng Võ ngươi không thể lỗ mãng.."
"Y đó chính là đầu đá!"
Đề cập đến tính tình Phác Ngọc, Thẩm Thắng Võ liền một bụng tức giận, giống bị xương cá mắc lại yết hầu không thoải mái, hắn không rõ Thẩm Thắng Võ hắn đường đường là trùm thổ phỉ đứng đầu một trại, hán tử mình đồng da sắt, không sợ trời không sợ đất, thế nào lại không trị được một người như vậy!
Thấy đối phương bộ mặt bình tĩnh, Lưu Kế Xương ít nhiều có thể đoán ra chút duyên cớ.
Ông khẽ thở dài.
"Ngươi cũng đừng trách y, thiếu gia y vài năm cũng ăn không ít đau khổ..".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...