Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi


“Nàng là vương phi của Duệ vương?”
“Đúng vậy, là sườn phi của bổn vương, Kiều Sở”
Tây Hạ vương giật mình, ánh mắt kinh nghi quét qua Kiều Sở, rõ ràng không cam lòng, phất tay áo trở về chỗ ngồi.

Những người khác thì ngây ra vẻ mặt khó hiểu, nếu cẩn thận nhìn kỹ thì có thể thấy được một vết sẹo ngay tại bông hoa trên má nàng, còn có đôi mắt sáng đặc biệt cùng dáng dấp kia, dường như đúng là Kiều Sở, nhưng sao nàng có thể thay đổi lớn đến nhường này được?
Vẻ mặt hoàng đế phức tạp cũng đứng lên, kỳ thực trước cả khi Thượng Quan Kinh Hồng trả lời, hắn đã nghe thấy một hán tử đứng sau lưng vợ chồng Kiều Chấn Trữ kinh ngạc hô nhỏ một tiếng “Tam công chúa”
Đương nhiên Thượng Quan Kinh Hồng cũng nghe thấy, nên hắn mới không tiếp tục giấu diếm thân phận của Kiều Sở, coi như là giải thích cho hoàng đế về tuyệt nhan đan, thản nhiên cười nói: “Phượng Thanh đại phi giỏi dưỡng độc, lúc trước Kiều Sở là bị độc vật cắn nên dung mạo bị thay đổi giờ mới khôi phục, hay là nên nói, Kiều lãnh chủ cùng đại phi không muốn Kiều Sở tham tuyển phi ngày đó nên mới hạ độc, phải vậy không, Kiều lãnh chủ?”
Câu này ngữ khí không khác câu của Thuần Phong là mấy, Kiều Chấn Trữ với Phượng Thanh bên kia sắc mặt đại biến, lại thấy khóe miệng Thượng Quan Kinh Hồng cầm cười nhưng thần sắc lạnh lẽo khiến bọn họ không dám nói gì.

Kỳ thực lại chẳng ai biết nội tâm Thượng Quan Kinh Hồng lúc này dậy sóng.

Nữ nhân bên cạnh hắn cho dù thay đổi dung mạo lẫn phục sức thì hắn vẫn nhận ra.

Hắn xiết chặt tay nàng, vừa hận vừa yêu.


Hắn hận vì nàng không yêu hắn, nhưng nói về hận hắn lại nghĩ tới Trầm Thanh Linh, tới tận đêm qua Trầm Thanh Linh mới dùng đến cái cách kia chứng tỏ sau lưng Thanh Linh có người chỉ điểm, chỉ là không biết người này là hoàng đế hay là thái tử…
Hắn nhốt nàng vào địa lao, một cũng vì hận, hai cũng là vì giữ nàng an toàn.

Đương nhiên hắn sẽ không cho nàng biết điều đó.

Hắn quả thật rất hận nàng, càng chán ghét mình vì bị như vậy mà vẫn không ngừng nghĩ tới sự an toàn của nàng.

Hắn có thể bảo hộ nàng cả đời nhưng không muốn bản thân đi yêu nàng nữa.

Nhốt nàng ở một nơi thật xa không còn gặp lại thì sẽ có lúc hắn quên được nàng.

Có lẽ để Trầm Thanh Linh ở lại bên cạnh hắn là tốt nhất, dù sao cũng là người đã cùng hắn đi qua những tháng ngày đen tối trước kia, sau hắn mới vì Kiều Sở mà buông bỏ Trầm Thanh Linh.

Bội Lan qua quan sát biểu hiện của Tây Hạ vương, thêm lúc sau nghe hoàng đế tán thưởng, nàng biết màn trình diễn của nàng và Kiều Sở đã thành công, liền trực tiếp thi lễ: “Tạ ơn đại lễ Tây Hạ vương ban cho”
Tây Hạ vương ngẩn người, xong sực nhớ đúng là trước đó mình có hứa hẹn sẽ ban thưởng, thầm rủa một tiếng, trên mặt lại giả lã cười ra lệnh cho nữ quan đứng phía sau: “Ban thưởng”
Bội Lan căng thẳng âm thầm nhìn Kiều Sở, Kiều Sở khẽ gật đầu, nàng mới làm theo như lời Kiều Sở dặn trước đó, lên tiếng: “Tây Hạ vương là khách quý từ phương xa đến, lễ vật của ngài ta không dám nhận, hay là để hoàng đế chúng ta thay ngài ban thưởng được không? Hoàng thượng, Bội Lan quá phận mong hoàng thượng thứ tội”
Hoàng đế căn bản đang suy nghĩ rối rắm, nhưng màn trình diễn lúc nãy của Kiều Sở quả thật đã đè bẹp đám Tây Hạ ngạo mạn, mà một lời của Bội Lan cũng khiến Tây Hạ vương mất mặt, nên tâm tình vô cùng tốt: “Chẳng có gì quá phận cả, thế Trữ vương phi muốn gì?”
Chính là câu này! Mắt Bội Lan sáng ngời, vui vẻ cùng những người khác quỳ xuống tạ ơn, đáp lời: “Tạ ơn hoàng thượng, Bội Lan rất vui, nhưng thiết nghĩ phần thưởng này nên ban cho Kiều phi mới phải”
Hoàng đế giật mình, từ từ nhìn sang Kiều Sở, nhìn bộ dáng này của Kiều Sở hắn cũng phải có chút rung động, đột nhiên nhớ tới ở bãi săn lần đó, nàng cũng từng đem phần thưởng chuyển sang cho Hạ vương, chuyện xảy ra như trải qua nửa đời.

“Vậy Kiều phi muốn gì?”
“Điện Thường phi lúc trước bị hỏa hoạn, Kiều Sở khẩn cầu hoàng thượng có thể phái người tới tu sửa, Kiều Sở nguyện ở lại trong cung trông coi tiến trình”
Nghe lời thỉnh cầu của Kiều Sở, mọi người nhất thời ngẩn ra, thầm nghĩ nàng với Thượng Quan Kinh Hồng quả nhiên rất thâm tình.

Hoàng đế chấn động một lúc, sau mới hạ giọng nói: “Chuẩn”
Chỉ có Thượng Quan Kinh Hồng là hiểu được ý đồ thực sự của Kiều Sở.

Như vậy thì hắn sẽ không thể nhốt nàng nữa.


Vừa ngồi xuống hắn liền hung hăng hất tay nàng ra.

Dựa theo số ghế, lúc này chỗ nàng ngồi là ngay chỗ Thượng Quan Kinh Hồng và Trầm Thanh Linh, nàng gượng cười nói với hắn: “Kinh Hồng, ta biết, chàng một khi đã nhốt ta thì sẽ không bao giờ thả ta ra nữa, cũng sẽ không đi gặp ta, ta không còn cách nào khác mới phải làm như vậy….

Ta sẽ ở trong cung đợi chàng”
Thượng Quan Kinh Hồng lạnh lùng cười không đáp.

A Tú đứng phía sau nhận được ánh mắt thoáng nhìn của Trầm Thanh Linh, liền cung kính hỏi: “Gia, vậy đúng giờ chúng ta có đến Giang Nam bái kiến mẫu thân Trầm chủ tử không?”
“Đương nhiên là đúng giờ”
Thượng Quan Kinh Hồng đáp không một chút do dự.

Tâm tình vốn đang phẫn nộ của Trầm Thanh Linh cuối cùng cũng xẹp xuống, đuôi mắt mang ý cười đắc thắng xẹt qua nàng.

Kiều Sở chậm rãi nâng chén rượu uống một ngụm, lần nữa nắm lấy tay hắn, khẽ nói: “Ta vẫn sẽ đợi chàng, đợi đến khi nào không thể đợi được nữa mới thôi”
Thượng Quan Kinh Hồng đoạt lấy chén rượu của nàng, cũng hất tay nàng ra: “Nàng đợi không nổi”
Kiều Sở không nói gì nữa, những gì muốn nói đều đã nói hết, nhìn hắn đang thản nhiên nhìn sang bàn đối diện bên kia.

Thượng Quan Kinh Thông và Thượng Quan Kinh Hạo đều đang ngồi ở đó.


Thần sắc Thượng Quan Kinh Thông vẫn có chút trắng xanh, nhưng bệnh tật vẫn chưa thể khiến đôi mắt của hắn mất đi nhuệ khí, hắn ngồi đó, hai nắm tay xiết lại thật chặt, gắt gao cau mày nhìn nàng, giống như đang gắng sức nhớ lại một kí ức xa xôi nào đó mà hắn đã lãng quên.

Vẻ mặt Thượng Quan Kinh Hạo thì rất kỳ quái, nàng không biết diễn tả thế nào, cảm giác rất tăm tối, giống như ma quỷ, khiến nàng phải rùng mình sợ hãi.

Trong lúc nàng để ý hai người đó thì trong điện hình như xảy ra chuyện gì, nàng thu lại tinh thần đi nhìn, thấy Mạc Tồn Phong đang bưng một cái khay đi đến trước mặt đám người Tây Hạ vương_vật đặt trên khay chính là dị vật trời giáng trong lời đồn mấy ngày trước.

Hoàng đế mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhìn Tây Hạ vương, nói lần cung yến trước đó Ngân Bình công chúa bác học từng đố một chút kiến thức về độc vật, cũng may Đông Lăng tiểu quốc có thể giải, nhưng còn dị vật trời giáng này thì Đông Lăng phải chịu thua, không biết ương quốc Tây Hạ uyên bác có thể chỉ điểm giúp hay không.

Lần này vẻ mặt chúng thần tử Tây Hạ ai nấy đều rất khó coi, không một ai biết được vật này là vật gì.

Tây Hạ vương nhìn Thái Trữ và Vân Cơ, hai người cũng bó tay lắc đầu.

Nhưng Kiều Sở thì biết, chỉ là không ngờ tới vật mà ngày đó nàng từng tò mò lại có thể là nó, bởi vì bản thân nó vốn không thể thuộc về thời đại này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận